ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 99

thằng Dodik, thằng Dodik phệ, đang từ trên tường thành trèo xuống chiếc
thang dây, lưng quay về phía tôi.

Khi hoảng sợ, thật khó huýt được sáo, nên tiếng sáo nghe chẳng ra sao,
nhưng rồi tôi cũng cố nặng ra cái âm thanh ấy, và nhẹ như thằn lằn, ông
Mathias biến mất phía sau bụi hồng dại gần nhất.

Nhưng đó cũng là lúc Dodik đã đứng bên tôi.

- Mày huýt sáo làm gì? - Hắn quát.

- Tại...tại cháu mới học được hôm nay, - tôi lí nhí. Trước cháu không biết
huýt mà chỉ láng máng, tự nhiên hôm nay lại huýt được. Chú có muốn cháu
huýt cho nghe không?

Tôi bắt đầu huýt lại, nhưng Dodik chặn lại.

- Không, câm ngay - hắn ra lệnh. - Tao cũng không nhớ là huýt sáo có bị
cấm không, nhưng tao đoán là có. Tao nghĩ Tengil không thích đâu. Mà
mày phải đóng cửa kia mà, mày không biết à?

- Thế chú để cửa mở ngỏ thì Tengil cũng không thích à? - Tôi hỏi.

- Hãy biết việc của mày đã, - Dodik trả lời.

- Được bảo gì thì cứ làm như vậy đi đã. Nhưng trước hết cho tao cốc nước
đã đây. Đứng trên kia mà khát muốn chết.

Tôi nghĩ thật nhanh; nếu hắn theo tôi vào trong bếp và không thấy ông
Mathias ở trong đó, thì chuyện gì sẽ xảy ra? Ông Mathias tội nghiệp, đi ra
ngoài ban đêm là tội chết; tôi đã nghe quá nhàm tai chuyện đó.

- Để cháu lấy cho, - tôi nói vội. - Chú cứ ở đây để cháu lấy nước cho.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.