ANH EM SƯ TỬ TÂM - Trang 98

tủ tường sang chỗ đó. Hãy ghi tạc trong đầu rằng cháu đang ở trong một xứ
sở mà Tengil sống và cai trị.

- Cháu sẽ không quên, - tôi đáp.

Trong bếp, chỉ có ánh sáng lờ mờ, có mỗi ngọn nến leo lét trên bàn, nhưng
ông Mathias cũng thổi tắt nốt.

- Đêm hôm ở Thung lũng Bông hồng Dại cần phải tối, - ông nói. - Vì có
bao nhiêu con mắt muốn nhìn thấy những điều không nên nhìn.

Sau đó ông nhấc chiếc máng, biến mất, còn tôi đứng bên khung cửa mở
ngỏ canh gác. Trời thật tối, đúng như ông Mathias mong muốn. Trong nhà
tối, và bầu trời trên Thung lũng Bông hồng Dại cũng tối không có sao nhấp
nháy, cũng chẳng có trăng. Tôi chẳng nhìn thấy gì. Nhưng những con mắt
của bóng đêm mà ông Mathias nói tới ấy, chúng cũng chẳng nhìn thấy gì,
tôi nghĩ, và ý nghĩ đó làm tôi yên lòng.

Tôi cảm thấy buồn bã và cô đơn, khi phải đứng chờ, và còn thấy gai gai
người nữa. Ông Mathias làm gì lâu thế. Tôi thấy bồn chồn, mỗi phút trôi
qua một bồn chồn hơn. Tại sao ông chưa quay lại? Tôi căng mắt nhìn vào
trong bóng tối. Nhưng bây giờ không còn thật tối nữa thì phải? Đột nhiên,
tôi thấy trời đột nhiên sáng hơn. Hay chỉ là do mắt tối đã quen hơn? Rồi tôi
thấy lí do. Mặt trăng đang chui ra khỏi những đám mây, mà đó là điều tồi tệ
nhất có thể xảy ra, và tôi cầu Chúa sao cho ông Mathias có thể quay về đây
đúng lúc trời còn đủ tối để che chở cho ông. Nhưng muộn quá mất rồi, vì
mặt trăng bây giờ đang chiếu sáng rực rỡ và cả một dòng sông ánh trăng
đang tràn ngập khắp thung lũng.

Dưới ánh sáng ấy, tôi nhìn thấy ông; từ xa, tôi đã thấy ông đang về, đi giữa
những bụi cây, tay cầm chiếc máng. Tôi nhìn như phát dại xung quanh, vì
tôi còn có nhiệm vụ canh gác, và đúng lúc đó, tôi nhìn thấy gì đó nữa -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.