“Anh cứ nói anh vứt ở đâu, em tự đi tìm.” Hình Dục cứ nghĩ đến cảnh
đôi giày trắng đang nằm ở một xó xỉnh bẩn thỉu nào đó, là lại muốn bùng
nổ.
Hình Khải thấy cô đã ra nông nỗi này rồi, sao anh dám khai thật, anh
dìu cô vào ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, không đợi cô đứng bật dậy,
anh vội vã chạy ra ngoài, khóa trái cửa.
Hình Dục đập cửa liên hồi, không ngừng gào thét đòi Hình Khải thả
mình ra. Hình Khải đá chân vào cánh cửa, gầm lên: “Tôi đã nói sẽ tìm về
cho cô là tìm về cho cô. Mẹ kiếp, để tôi yên một lát đi.”
Nói xong, anh lao vào làn mưa xối xả đi thẳng đến phòng cần vụ.
Phòng cần vụ nói với anh rằng, vì trời nóng nên rác thu về đều đã
được đưa ra bãi rác cả rồi.
Hình Khải khóc thầm, sau khi hỏi rõ là bãi rác nào, nhảy lên chiếc xe
đạp ngoài phòng cần vụ, đạp như bay tới nơi cần đến.
Nhưng đến bãi rác rồi, nhìn đống rác cao ngất tới tận chân trời, anh
mới hiểu thế nào là “mò kim đáy bể”.
Anh lau mặt, chặn một ông già đầu đội mũ lại, hỏi: “Ông ơi, rác của
khu nhà ở cán bộ cấp cao đổ ở đâu ạ?”
Ông lão khó chịu nói: “Đã ra đến bãi rác rồi còn phân cao cấp với
không cao cấp gì chứ, tất cả đều là rác. Sao? Cậu định lật tìm văn kiện cơ
mật nào nữa? Ha ha ha…”
Hình Khải lại hỏi: “Vậy ông cho cháu biết, trong vòng một giờ vừa rồi
rác đổ ở đâu?”