ẢNH HẬU TÁI SINH - Trang 585

- Được rồi, được rồi. – Cố Thành Quân kiên nhẫn dỗ dành Minh Vi. –

Chúng ta nên quay về xe cái đã. Để tôi đưa em về nhà.

- Nhà… – Minh Vi chợt ngẩn người, nước mắt tự nhiên trào ra. – Nhà

không còn nữa rồi, quay về đâu đây?

Cố Thành Quân tưởng Minh Vi bị ảnh hưởng bệnh nghề nghiệp, đang

lên cơn diễn nên vẫn cười:

- Sao em không còn nhà được? Qua đây, tôi đưa về.

Minh Vi hất tay Cố Thành Quân ra, nhìn thẳng vào anh bằng ánh mắt

như thiêu đốt.

- Anh còn giả bộ như vậy để làm gì? Cái nhà đó cả anh và tôi đều biết

nó chỉ còn trên danh nghĩa. Nếu như anh còn một chút tôn trọng tôi, còn
quan tâm đến cái nhà đó một chút thôi, anh đã không làm những chuyện
như vậy với Chân Tích.

Nụ cười của Cố Thành Quân tắt ngấm. Giống như bị một bàn tay lạnh

ngắt bóp nghẹt lấy cổ, toàn cơ thể anh bỗng co thắt lại.

- Em nói cái gì, Minh Vi? Em đang nói cái gì?

Minh Vi cười mỉa mai:

- Đàn ông trong thiên hạ này đều như vậy, đứng núi này trông núi nọ.

Chỉ có tôi là đơn giản, không biết cách là lúc nào cũng phải biết cách đề
phòng người khác. Anh và Chân Tích bắt đầu nối lại tình xưa từ lúc nào?
Khi đóng phim với nhau? Khi tôi đi công tác ở Vienna? Hay khi tôi bị sảy
thai?

Lúc ấy Cố Thành Quân đột nhiên nghĩ mình là người say mới đúng

hơn. Tất cả những chuyện đang diễn ra trước mắt đều là ảo giác do cơn say

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.