ẢNH HẬU TÁI SINH - Trang 587

Trong thâm tâm mình, Cố Thành Quân vẫn đợi cái ngày này. Giờ đây,

cuối cùng anh cũng đợi được đến lúc cần đợi.

- Minh Vi, những điều em nói là do ai dạy em? Là có người nói với

em, hay em vốn… em chính là…

Minh Vi buông tay Cố Thành Quân ra, đi về hướng lan can dọc bờ

sông. Cố Thành Quân đi theo sau lưng cô, để mắt đến cô cẩn thận.

Minh Vi nhìn ánh đèn trên mặt sông, giọng nói trở nên trống rỗng:

- Sau khi tỉnh lại tôi gọi điện cho anh. Tôi nói tôi là Minh Vi, nhưng

anh bảo nếu còn gọi nữa anh sẽ báo cảnh sát. Ha ha, sau đó tôi xem tin thời
sự trên ti vi, biết mình đã chết đi một cách không rõ ràng như vậy. Nhưng
tôi đã nhớ ra tất cả. Chân Tích nói: “là anh chỉ cảm kích tôi chứ không hề
yêu tôi”. Tôi hắt nước vào mặt cô ta, còn anh lại đẩy tôi ra… Anh đẩy tôi
ra…

Hai cánh tay của Cố Thành Quân run bắn lên không sao kiểm soát

được. Anh muốn ôm lấy Minh Vi, nhưng rồi không dám. Anh cảm thấy như
người đứng trước mặt mình là một ảo ảnh do linh hồn của Minh Vi tụ lại,
nếu chạm vào cô sẽ biến mất ngay như mây khói.

- Sau này tôi đến dự cả tang lễ của mình. Chân Tích vẫn dám huyênh

hoang ngay tại đó. Quả thực tôi không chịu nổi, đã tìm cách vào được Vĩnh
Thành. “Đôi giày đỏ”, ha ha, chú Đàm vẫn nhớ, còn anh chắc đã quên lâu
rồi. Năm thứ 4 đại học, tôi thi kỳ 6 tiếng anh, định dịch kịch bản đó. Khi ấy
anh còn nói, nó rất hợp với em, Minh Vi. Quả thực anh rất mong một ngày
nào đó sẽ được thấy em diễn vở kịch này. Anh luôn tỏ ra hết sức ngọt ngào
với tôi, tôi cũng không phải một đứa ngốc bình thường. Cố Thành Quân,
anh nói xem, trong những lời anh nói có bao nhiêu là thật? Ngay bản thân
anh có biết không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.