Đây là cảnh giới của cô, Trương Minh Vi là sự tôn nghiêm cuối cùng
của cô.
Chân Tích ngạc nhiên nhìn cô gái đứng chắn trước mặt mình. Cô ta
muốn lách mình đi qua, song Minh Vi đã chặn kín đường vào linh đường
hệt như một người gác cửa.
Không khí trong linh đường lúc này trở nên vô cùng tế nhị. Những
tiếng thì thầm to nhỏ của đám khách khứa đến viếng tang đã biến mất, chỉ
còn tiếng nhạc buồn thương réo rắt. Mọi người hoặc ngầm đánh giá, hoặc
giương mắt lên nhìn, mục tiêu đều giống nhau, chính là cặp đôi đang đối
đầu kia.
Chân Tích cười giễu cợt:
- Làm trò gì đây? Cố Thành Quân, anh đừng nhỏ nhen tới mức đó. Tôi
muốn đến cúi mình trước vợ anh mà cũng không được hay sao?
Cố Thành Quân còn đang định mở miệng đã nghe thấy giọng nói run
bắn lên của cô gái đứng chắn trước cửa kia:
- Chân Tích, em là fan hâm mộ của chị, cho em xin chữ kí có được
không?
Chân Tích ngạc nhiên, cảm thấy cảnh tượng này lạ lùng đến mức khó
tin. Nếu không phải là do Cố Thành Quân sắp xếp từ trước, thì chỉ có thể là
sự trùng hợp quá đáng, chuyện một fan hâm mộ không biết điều tới mức
chạy tới cả nơi tổ chức tang lễ để xin chữ kí diễn viên. Tuy nhiên, nếu đúng
theo tới đây để xin chữ kí, tại sao trong mắt của cô gái này không có chút
ngưỡng mộ nào. Trái lại ánh mắt của cô ta lạnh lùng và sắc lẹm, trong đó
chứa đầy sự khinh miệt và căm thù.
Chân Tích đột nhiên cười: