ẢNH HẬU TÁI SINH - Trang 782

thở, đợi đợt sóng đó qua đi, cô mới bắt đầu lấy hết sức mình bơi thẳng lên.
Một bàn tay lớn túm lấy sau gáy cô rồi nhấc lên. Cuối cùng Minh Vi cũng
ngoi lên được mặt nước, ho sặc sụa.

“Cô không sao chứ?”, người đàn ông đó vỗ vỗ vào lưng Minh Vi.

Tim Minh Vi cuối cùng cũng từ trên cổ quay về đúng lồng ngực. Được

người đàn ông kia giúp đỡ, cô lên được trên vách núi. Lý Trân nghiêng
nghiêng ngã ngã nhào tới ôm lấy Minh Vi rồi khóc toáng lên.

Mũi Minh Vi vẫn còn cay xè, nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt. Cô

lạnh tới mức toàn thân run bắn lên, song vẫn không quên an ủi Lý Trân:
“Không sao rồi, chúng ta an toàn rồi”.

Những người sống sót lên được trên núi đều bơ phờ xơ xác, im lặng và

lo lắng. Dưới núi là nước biển điên cuồng và thành phố bị đánh cho tan
hoang. Tòa thành nhỏ đẹp đẽ một giờ trước vẫn còn yên ổn thanh bình, giờ
đây đã không còn nữa.

Trước thiên nhiên con người yếu đuối biết bao, ngay cả những thứ

chúng ta có thể nương tựa vào cũng dễ dàng bị hủy sạch sành sanh. Trong
khoảnh khắc đó, vinh hoa phú quý chẳng khác nào mây khói, danh dự, hư
vinh, tất cả đều bị dòng nước đó cuốn trôi. Chỉ có trái tim đang đập trong
lồng ngực và tình yêu mới có thể là sức mạnh giúp con người đứng vững
lúc này.

Minh Vi thầm cầu nguyện: “Xin thánh thần hãy bảo vệ con, cho con

được bình an trở về bên anh ấy”.

Đường Hựu Đình tỉnh dậy trong mồ hôi ướt đầm đìa. Anh quay người

ngồi bật dậy, tấm chăn đắp trên người rơi xuống đất.

- Thấy ác mộng à? – Giọng Cố Thành Quân nghe khàn đặc lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.