Sợi dây bạc đâu? Sợi dây đeo tay mà Thừa Trác tặng anh đâu? Sợi dây
đó mảnh quá, có lẽ vì nhẹ quá nên rơi Đường Hựu Đình cũng không hề
biết.
Đường Hựu Đình hốt hoảng nhớ lại lịch trình ngày hôm nay. Lúc họp
báo anh vẫn còn chạm vào sợi dây đó, khi ấy nó vẫn còn trên cổ tay. Sau
đó, anh chào tạm biệt Cố Thành Quân, rồi sau nữa…
Đài phun nước.
Đường Hựu Đình vội vàng quay lại chỗ giếng trời, nhào đến bên bồn
nước.
Nước trong bồn vẫn lặng lẽ chảy, một lớp tiền xu nằm lặng yên dưới
đáy, từng dòng sáng lấp lánh, tìm ở đâu bây giờ?
Còn đang buồn bực, Đường Hựu Đình chợt ngẩng đầu lên, lập tức
trông thấy một sợi dây bạc đang lắc lư ở phía trước. Hai mắt anh sáng
bừng, hướng nhìn di chuyển rồi sau đó là chết sững.
Đây là một đài phun nước nhỏ được làm theo phong cách Châu Âu, ở
chính giữa bồn là bức tượng điêu khắc từ đá cẩm thạch. Óc thẩm mỹ thật
hoàn hảo của Trương Minh Vi khi trước giờ đây mang lại cho Đường Hựu
Đình một sự khá phiền toái, bởi vì chiếc dây bạc đeo tay của anh đã bị văng
đi khi lém đồng xu, lúc này đang treo ngay trên chim của bức tượng chú bé
đang đứng tè.
Đường Hựu Đình đứng đờ ra. Chú bé trần chuồng đứng tè, phun nước
không ngừng xuống bồn bất kể ngày đêm, còn sợi dây bạc đang nằm vắt
trên chim của chú, hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
Đường Hựu Đình khẽ gầm gừ trong bụng. Kẻ tục tĩu nào đã thiết kế
bức tượng này không biết? Đây đâu phải bảo tàng Lourve, sao lại tạc bức
tượng chú bé đi tiểu công khai thế này?