Minh Vi xách thùng nước và chiếc chổi, đi được nửa đường chợt hắt
hơi một tiếng.
Hít một hơi sâu, Đường Hựu Đình nhìn xung quanh. Buổi trưa chủ
nhật, khu vực văn phòng rất yên tĩnh nên anh có thể yên tâm hành động.
Bức tượng cách thành bồn một quãng, dù Đường Hựu Đình đã tìm
mọi cách để vươn người ra nhưng tay vẫn cách chiếc dây bạc chừng năm
cen-ti-mét. Đường Hựu Đình bất giác nghĩ đến mấy câu thơ:
“Trên thế gian này khoảng cách xa nhất là gì? Chính là khi tay ta vươn
tới mức gần gãy đến nơi, mà ngươi vẫn cứ treo lủng lẳng trên JJ của thằng
nhóc đó”
Đường Hựu Đình nín thở, cố gắng thêm một lần cuối cùng. Không
ngờ bàn tay bám ở thành bồn bị lỏng ra, toàn thân anh đổ nhào về phía
trước.
Đến khi Đường Hựu Đình mở mắt ra đã thấy mình ở một tư thế vô
cùng tế nhị giữa thành bồn và bức tượng, tạo thành một hình tam giác khép
kín. Đầu gối anh vẫn tì trên thành bồn, còn tay anh thì đang bám chặt
lấy…. Wao, Đường Hựu Đình thậm chí muốn chết quách cho xong.
Tuy nhiên tình huống gay go lại ở phía sau. Đường thiên vương phát
hiện ra mình không tài nào chuyển trọng tâm sang đôi chân, cũng không
thể co nổi người về. Cụm từ: “tiến thoái lưỡng nan” hiện lên trong đầu
Đường Hựu Đình, xong lập tức bị lý trí của anh giận giữ bóp tan thành trăm
mảnh.
Nhưng rõ ràng lúc này chỉ hai cách, một là buông tay để ngã xuống
bồn nước, hai là mở miệng ra kêu cứu.
Đường Hựu Đình đưa mắt nhìn thứ tay mình đang nắm lấy, quyết định
chọn phương án một. Trong con mắt các fan hâm mộ, anh luôn giữ một