ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 100

Chỉ quen với việc cúi nhìn xuống ư

Phương Thần khẽ mím môi không nói gì, không chút đắn đo tiến đến

ngồi xuống chiếc ghế theo tay Hàn Duệ chỉ.

Bây giờ thì hai người ngồi đối diện nhau trong phòng. Từ chỗ của

Phương Thần có thể thấy vẻ lười biếng, trầm tĩnh trong tư thế của người
đàn ông kia, nhưng dường như toàn bộ cơ thể của con người ấy đang căng
ra một cách khó hiểu và rất khó đoán định, nó làm cho anh ta bị bao bọc
giữa không khí khô cứng và lạnh lùng. Phương Thần quan sát kỹ đôi tay
của Hàn Duệ, đó là bàn tay với những ngón thon dài, đẹp tới mức gần như
hoàn mỹ đang mân mê tay vịn ghế bằng da, động tác chậm rãi và tao nhã.

Thế nhưng, chỉ một động tác nhỏ ấy đã khiến cho không khí trong

phòng như ngưng đọng lại.

Phương Thần bỗng cảm thấy hơi hối hận.

Trực giác mách bảo cô rằng, cô đã phạm sai lầm. Cô không hề có bất cứ

tư cách gì đến bắt anh ta phải làm việc ấy, cho dù đó là lời nhờ vả chân
thành nhất.

* * *

Quả nhiên, Hàn Duệ dời mắt nhìn xuống điếu thuốc trên tay, giọng nói

lẫn vào làn khói trắng của thuốc lá và rất chậm rãi, “Cô Phương này, cô dựa
vào đâu mà cho rằng tôi sẽ giúp cô?”, vừa nói Hàn Duệ vừa đưa mắt nhìn
cô một cái vẻ mệt mỏi, khóe môi lộ vẻ chế nhạo mơ hồ: “Chẳng lẽ cô nghĩ
rằng cô đã từng ngồi nhờ xe của tôi thì chúng ta có thể có quan hệ tình
cảm? Và hễ cô đưa ra yêu cầu thì tôi sẽ lập tức đáp ứng?”. Anh ta lắc đầu,
khẽ cười một tiếng, nhưng trong nụ cười ấy chứa đựng vẻ chế giễu và coi
thường, “Nếu cô thực sự nghĩ như vậy, thế thì tôi chỉ có thể nói rất không
may. Cô đột nhiên tìm đến tôi như thế này, theo tôi đó thực sự là một hành
động kỳ quặc”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.