ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 125

Bước được mấy bước, Phương Thần dừng lại, sau đó quay người bước

trở lại, vẻ mặt không chút biểu cảm, cơn giận dữ ở đâu bỗng nổi lên.

Định giở trò gì đây?!

Cô bước đi rất nhanh, đến trước xe, giơ tay gõ vào cửa xe chỗ vị trí

người lái, nhưng cánh cửa xe vẫn không hạ kính xuống.

Ánh đèn xe vừa rồi còn sáng chói cả mắt, thế mà bây giờ đột nhiên tắt

ngấm, khiến cho trong xe chỉ còn là một màn tối tắm.

Không nhìn thấy gì, Phương Thần đành phải đặt hờ một tay lên cửa xe,

hơi khom người xuống.

Kết quả là ngay lập tức một bàn tay từ trong xe thò ra tóm chặt lấy cổ

tay cô.

Phương Thần sững sờ.

Người ngồi dựa vào ghế trong xe vẫn đang thở gấp gáp, như thể động

tác nhỏ vừa rồi đã lấy hết sức lực của anh ta, nhưng đôi mắt của anh ta thì
chẳng khác nào hai mảnh băng vỡ, ném ra cái nhìn lạnh lùng.

“… Lên xe giọng của người đàn ông trong xe trầm khàn, như thể bị hụt

hơi, thế nhưng vẫn giữ nguyên cách nói của kẻ bề trên, tựa hồ không cho
đối phương được phép kháng cự.

Phương Thần vẫn đứng yên bên cạnh cửa xe.

Long bàn tay của người ấy lạnh ngắt, mồ hôi cứ túa ra hết lần này đến

lần khác và dính vào da thịt cô, khiến cô có cảm giác ướt át và trơn một
cách lạ kỳ. Mặc dù người ấy cố gắng kìm nén, nhưng cô cảm thấy rất rõ sự
run rẩy từ bàn tay của người ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.