Nghĩ đến đây, Phương Thần không khỏi buồn bã. Năm nối tiếp năm trôi
đi, vì thế cô đã bắt đầu xem thường quãng thời gian đó, thậm chí đã quên
nó. Thế mà vừa rồi cô lại mắng Cận Vĩ rằng đi lầm đường, cứ như thể trước
đây mình trắng trong như tờ giấy, tưởng rằng mình đã từng là một học sinh
vừa học giỏi vừa ngoan ngoãn.
Thực ra, cô chẳng có tư cách gì.
Học bổngở trường, cơ hội học tập mà người khác ước ao, công việc
thuận lợi sau này và cả Phương Thần đang đứng trước mặt người khác hôm
nay, tất cả chỉ vì một người khác.
Vì người ấy cô mới có ngày hôm nay, mới có tất cả mọi thứ tốt đẹp ngày
hôm nay.
Phương Thần thẫn thờ nhìn xuống, không biết rằng mình đột nhiên trầm
tư như vậy đã khiến người đàn ông đứng trước mặt cô hơi sững người.
Người đàn ông đẹp trai đó dập tắt điếu thuốc, giọng nói không rõ là
phiền muộn hay chế nhạo: “Xem ra, em thật sự quên anh mất rồi”.
“... Cái gì cơ, Phương Thần vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, nên đưa
mắt nhìn Tiêu Mạc với vẻ ngạc nhiên.
Tiêu Mạc đứng dựa vào tường, cười bình thản: “Thực ra, chúng ta đã
quen nhau từ lâu”. Đôi mắt Tiêu Mạc như ẩn chứa ánh sáng, nó rực lên
trong bóng tối. Anh tuyên bố sự thật bằng một giọng chậm rãi: “Nụ hôn đầu
trong buổi lễ trở thành nguời lớn nhiều năm trước, em thực sự không hề
nhớ rằng mình đã tặng nó cho ai sao?”.
Có tới nửa phút trôi qua, Tiêu Mạc cứ nhìn vào cô gái từ trước đến nay
luôn tỏ ra bình thản trước mọi việc giờ bị bóc mẽ chẳng khác gì bị lột mất
cái vỏ bao bọc bên ngoài, tâm trạng anh rất hả hê.