ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 204

Nhưng Tiêu Mạc không vội, bây giờ anh chỉ việc chờ đợi. Cuối cùng

anh cũng chờ được đến lúc Phương Thần lên tiếng.

“Anh...”, Phương Thần chỉ thốt lên được một tiếng ngắn gọn, chứng tỏ

cô vẫn ở trong tình trạng không thể tin được.

Tiêu Mạc gật đầu, nói với giọng pha chút giễu cợt: “May mà trí nhớ của

anh còn tốt”.

“Anh nhận ra em từ lúc nào?”

“Ngay từ lần đầu gặp.”

“>Vậy sao... để lâu như vậy mới nói ra?”

“Bởi vì anh muốn xác nhận, để tránh nhận nhầm người.” Trên khuôn

mặt tuấn tú của Tiêu Mạc thoáng một nụ cười, giọng nói mang vẻ chân
thành đến kỳ lạ: “Nên biết rằng, đường đột không phù hợp với phong cách
của anh”.

Nhưng, sao lại khéo đến thế.

Dường như phải mất một lúc, Phương Thần cứ đứng ngây người ra. Từ

nhỏ đến lớn, cô ít khi rơi vào hoàn cảnh ngốc nghếch như vậy, nhưng lúc
này cô chẳng còn tâm trạng để mà nghĩ đến điều đó.

Buổi tối hôm đó rất hỗn loạn, mượn hơi cồn của rượu và trò đùa của

mấy chị em, cái gọi là nụ hôn hiến tặng chẳng qua cũng chỉ là ý tưởng bất
chợt của mấy chị em mà thôi. Còn Phương Thần lúc đó cũng đã chuếnh
choáng say, vì thế đến cả khuôn mặt của chàng trai ấy như thế nào cô cũng
không kịp nhìn mà chỉ hôn bừa một cái, còn những người bạn của cô đứng
bên cạnh thì nói rằng, chàng trai đó rất đẹp trai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.