lại.
Huống chi, Tiêu Mạc chưa bao giờ gặp một cô gái mà đời sống nội lâm
lại thay đổi đến như vậy, Phương Thần của giờ phút này dường như đã được
lột xác, trở thành một con người mới.
Khi cánh tay của Phương Thần vừa đặt vào tay nắm cửa thì nghe thấy
tiếng nói từ phía sau: “Xem ra em rất khó xử?”.
Trước câu hỏi không biết là thật lòng hay đùa cợt lúc này, Phương Thần
quay người lại lớn tiếng thừa nhận: “Đúng thế, đúng là có phần như vậy”.
Dọc đường đi cô luôn nghĩ xem sau này sẽ phải đối diện với Tiêu Mạc
như thế nào.
Có lẽ, cái vỏ ngoài của Lục Tịch cô đã mang quá lâu rồi, đến hôm nay
khi cái vỏ bọc đó đã bị lột ra, để lộ bộ mặt thật bên trong, cô không thể
quen được với điều đó.
Tô Đông đã tới và đang ngồi nói chuyện rất rôm rả với những người bạn
mới quen. Trong khoảnh khắc cánh cửa bị bật ra cũng là lúc ánh đèn trùm
lên người Tô Đông, chiếu lên những ngón tay thon dài với những móng tay
tròn bóng mượt đang cầm chiếc ly, cổ ngửa về phía sau, uống một mạch hết
ly rượu.
Đó là phong cách rất phóng khoáng của Tô Đông.
Hiếm có người uống như vậy mà vẫn kịp đưa mắt chú ý tới người vừa
bước vào.
Tô Đông vội đặt chiếc ly rỗng xuống, đưa tay vẫy Phương Thần: “Cậu
đi đâu thế?”, nói rồi đưa ánh mắt liếc sang người bên cạnh Phương Thần,
sau đó tiến đến một cách rất tự nhiên.