ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 21

Vốn dĩ đã hẹn giờ trên điện thoại, thế mà hôm nay không hiểu vì sao

trong lúc mơ màng lại tắt chuông đi, lúc này cô cố gắng nhớ lại mà chẳng
nhớ ra điều gì.

Quả nhiên, vừa đánh răng xong thì tiếng chuông điện thoại giục giã liên

hồi của anh Lý với một câu hỏi bằng một chất giọng ồm ồm như sấm: “Cô
đang ở đâu vậy?”.

Rửa mặt vội vàng, chẳng kịp chải đầu và tất nhiên cũng không kịp trang

điểm, cô vừa đi giày vừa đáp: “Em đang trên đường, bị tắt đường”.

Trước khi ra khỏi cửa cô đưa mắt liếc nhìn vào phòng ngủ của Chu Gian

Vinh, cửa vẫn đóng chặt, chắc hẳn anh ta vẫn còn đang ngủ.

Ngày nào cũng vậy, cho dù trời mưa anh ta cũng phải tập xà một lúc rồi

mới ra khỏi cửa. nhiều lúc Phương Thần đã nghĩ, sao lại có sự khác biệt lớn
đến thế giữa người này với người khác?

Khi tới hiện trường, anh Lý đã cầm chiếc bút ghi âm thực hiện cuộc

phỏng vấn qua cánh cửa sắt chống trộm. Phương Thần tiến đến thì thấy
người được phỏng vấn vẻ mặt đầy tức giận, khi nói làm văng cả nước bọt:
“…Những kẻ đầu tư bây giờ chẳng tìm đâu ra một người tử tế! Chúng tôi
đã sống ở đây ba bốn đời rồi, sao lại có thể nói di dời là di dời ngay được?
Bắt tôi di dời ư? Còn lâu!...”.

Thấy Phương Thần tiến lại gần, người phụ nữ trung tuổi dừng lại trong

giây lát nhìn cô với vẻ cảnh giác và nghi ngại: “Cô là ai vậy?”.

“Phóng viên.” Phương Thần vội nói, tay chỉ về anh Lý: “Chúng tôi là

đồng nghiệp, hôm nay chúng tôi tới là để phỏng vấn về vấn đề giải phóng
mặt bằng ở thành phía Tây. Cô cứ tiếp tục nói đi”.

“Đúng rồi, phóng viên là phát ngôn viên của xã hội, vì vậy các cô phải

lên tiếng thay cho chúng tôi! Cô gái, cô nói xem, cả gia đình nhà tôi từ lớn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.