ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 238

Phương Thần cảm thấy rất khó lý giải, không biết anh đã làm thế nào để

chỉ với một câu nói và ngữ khí rất bình thản lại có thể cho người khác một
cảm giác đó là sự yêu chiều vô cùng?

Thời gian gần đây cô phát hiện ra một điều, nụ cười trên khuôn mặt

người đàn ông này quả thực quá hiếm hoi, thỉnh thoảng lắm mới thấy xuất
hiện, và dù thật lòng hay cố ra vẻ thì nó cũng đều rất đáng quý. Hơn nữa,
mỗi khi Hàn Duệ trở nên dịu dàng một cách vô cớ với cô thì đều là ở nơi
đông người.

Giống như ở KTV hôm ấy, Hàn Duệ đã đối xử với cô bằng thái độ tương

tự trước mặt Thương lão đại, từ cử chỉ cho đến lời nói đều tỏ ra rất thân
thiết, diễn đạt tới mức mà người khác khó lòng nghi ngờ được. và kết quả
cuối cùng là cô đã phải mang danh nghĩa người yêu của Hàn Duệ để mặc
cho anh ta lợi dụng.

Cô phát hiện ra rằng, càng là khi ở trước mặt người khác, càng là ở chốn

đông người, Hàn Duệ lại càng đối xử tốt với cô, cứ như thể cô là người Hàn
Duệ thực lòng yêu thương. Còn sự thật, khi chỉ có hai người với nhau, cô
rất ít khi có thể cảm nận thấy tình cảm thật lòng của Hàn Duệ.

Hàn Duệ đã giấu kỹ mọi thứ, như một gợn nhỏ trong lòng biển, không

thể nào chạm tới được, thậm chí có thể biến mất trong nháy mắt.

Để chứng thực cho những suy đoán trong lòng, sau khi nhận bài xong,

Phương Thần liền đưa ngay cho người phụ trách chính đứng bên, luôn trong
vẻ kính cẩn thận trọng kiệm lời, còn mình thì tiến lên phía trước, mỉm cười
nói với Hàn Duệ: “Phóng khoáng thế sao? Nghe nói những người đến đây
ném một lúc cả đống tiền mà không chớp mắt. Anh không lo rằng em sẽ
chơi bừa hay sao? Nói trước nhé, từ trước đến nay em luôn là người kém
may mắn, anh có bao nhiêu tiền, có đủ cho em thua không đấy?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.