ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 280

Cho nên dù Hàn Duệ c khác thì Phương Thần cũng không cảm thấy

ngạc nhiên. Có điều dường như tới tận giây phút này đây là lần đầu tiên cô
nghĩ đến vấn đề đó, trong đầu cô hình dung ra cảnh tượng Hàn Duệ ôm eo
một cô gái mảnh khảnh, mềm mại khác, hoặc là dưới bóng đêm vô tận, anh
kề đôi môi nóng hổi của mình hôn lên đôi môi của một người con gái khác.

Phương Thần thừa nhận, trong lòng bỗng cảm thấy đôi chút khó chịu.

Có thể trước khi bản thân còn chưa ý thức được, thì hình như cô đã bị

một con vật nào đó khẽ cắn lên cơ thể. Cảm giác đó không rõ rệt và tan biến
rất nhanh chóng, nặng nề và mơ hồ.

Không liên quan gì đến tình yêu, cô nghĩ, có lẽ chính là vì bệnh quá sạch

sẽ của mình mà thôi.

Phương Thần ngồi xuống một chỗ cách Hàn Duệ vừa phải, rồi kéo một

chiếc gối lên ôm vào trong lòng, dùng động tác ấy để tránh ánh mắt nhìn
như dò xét của Hàn Duệ.

Cô mỉm cười, nói: “Như thế rất không công bằng. Vì sao cứ mỗi lần tôi

đưa ra câu hỏi thì anh đều phản công lại như vậy?”.

“Ồ, thế sao? Vậy em nói xem như thế nào mới là công bằng?” Tâm

trạng của Hàn Duệ hôm nay rất tốt, anh nhướng lông mày, bình tĩnh nhìn
cô.

“Tất nhiên là anh phải trả lời câu hỏi của tôi trước.”

Không biết có phải là do luồng ánh sáng hay không, khi cô nghiêng

người, mái tóc đen mượt xỏa xuống hai bên mặt, tạo thành bóng rất đẹp và
gợi cảm, càng khiến cho nụ cười của cô trở nên trong sáng thơ ngây. Hàn
Duệ nhìn cô một cái, phả ra một làn khói thuốc “Không có”.

“Là bây giờ không có, hay từ trước tới nay không có?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.