ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 453

khiến anh không sao phản bác được. Sau cùng, trước khi rời đi cô đã nhìn
anh bằng ánh mắt chứa đầy vẻ thất vọng và coi khinh, nó như một con rắn
chui vào lòng anh, rồi cắn một nhát bằng những chiếc răng sắc nhọn có nọc
độc, khiến trái tim anh đau âm ỉ.

Để đạt được mục đích, anh đã từng nghĩ mình có thể loại bỏ, thậm chí là

hy sinh tất thảy mọi thứ, có thể giẫm đạp lên hàng vạn người để bước dần
lên đỉnh cao cuộc sống mà trong lòng không chút áy náy, có thể coi sự phỉ
nhổ của bất cứ ai cũng đều như không có. Nhưng, từ sau ngày hôm ấy anh
mới phát hiện ra rằng, vẫn còn có một ngoại lệ.

Có lẽ, bất cứ chuyện gì cũng có ngoại lệ.

Và cô, chính là ngoại lệ đó.

Anh có tiền, địa vị, quyền lực và tất nhiên cũng không thiếu đàn bà,

nhưng anh chỉ muốn có được cô. Ham muốn chiếm hữu ấy cũng mãnh
liệtkhát vọng mong có được quyền lực của anh hồi còn trẻ.

Anh nghĩ, trước đây những việc anh làm, người khác có đồng thuận hay

không hoàn toàn chẳng có vấn đề gì, nhưng riêng cô thì không thể được.

Anh thấy mình không thể chịu đựng được nữa, cứ nghĩ đến việc cô đang

nghi ngờ, coi thường mình thì anh lại không sao chịu nổi.

Cô đã trở về bên anh, dù chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi cũng

khiến cho anh thấy rất vui. Cô ở trong phạm vi tầm kiểm soát của anh đã
mang lại cho anh cảm giác yên tâm rất khó nói. Lần đầu tiên trong cuộc đời,
anh mới nghĩ đến việc làm thế nào để cho một cô gái vui, làm thế nào để có
thể nhìn thấy nụ cười của cô ấy.

Vì khi cô cười trông rất xinh, đôi mắt long lanh như ánh mặt trời đầu

mùa hạ, rạng rỡ tới mức khiến người khác nhìn vào thấy cũng thấy vui lây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.