Đêm hôm đó, Phương Thần gần như đã khóc cạn hết nước mắt của cả
một đời người.
Hàn Duệ chết rồi. Trong lòng Phương Thần chỉ có một suy nghĩ ấy,
ngực đau thắt khiến cô cảm thấy khó thở, cô co người lại cố kìm nén để cơ
thể không run lên.
Cô tự lừa mình dối người khi nghĩ rằng, chỉ cần kiên trì tìm kiếm thì một
ngày nào đó sẽ tìm thấy Hàn Duệ.
Đã hơn ba mươi ngày trôi qua, Phương Thần vẫn không muốn tin rằng
Hàn Duệ đã vĩnh viễn rời xa thế giới này, tan biến trong đại dương mênh
mông.
Phương Thần từng rất căm ghét Hàn Duệ vì đã can dự vào cuộc sống
của cô, căm ghét Hàn Duệ luôn tìm cách kiểm soát cô, càng căm ghét vì
Hàn Duệ đã hại chết Lục Tịch.
Bây giờ Phương Thần mới hiểu, thực ra sự căm ghét ấy đều là giả, so
với tính mạng của Hàn Duệ thì chúng trở nên vô cùng nhỏ bé.
Biết được là đã mất Hàn Duệ, Phương Thần mới hối hận tại sao ngay lúc
đầu mình lại không thực sự đón nhận anh.
“Nếu như kiếp sau được làm người một lần nữa, mình nguyện sẽ không
suy nghĩ điều gì xấu về Hàn Duệ nữa”.
Mới tờ mờ sáng sớm, trong phòng khách vẫn sáng rực đèn, lúc này
Phương Thần đã thôi khóc, cô nằm cuộn tròn trên sofa, khóe miệng nhếch
lên vẻ châm chọc tàn nhẫn: “Mình vốn là một người ích kỷ, nếu anh ấy còn
sống thì mình cũng có thể quên đi cái chết của Lục Tịch”.
Bây giờ nói những điều đó thì còn có tác dụng gì nữa.