Tựa vào cánh cửa phòng tắm, qua làn hơi nước mờ mờ bốc lên, Hàn
Duệ nhìn Phương Thần nói: “Xem ra tính cách của cô không được tốt?”.
Phương Thần ngơ ngác: “Tại sao anh không tìm hiểu nguyên nhân từ
chính bản thân mình trước đi?”.
Người đàn ông ấy hơi nhướng mày, không nói gì, nhưng biểu hiện trên
khuôn mặt rõ ràng muốn nói là: Ý kiến của cô hoàn toàn không đáng để suy
nghĩ.
Nếu tiếp tục tranh cãi về vấn đề này nữa thì cũng chẳng có ích gì cả.
Phương Thần đã sớm biết được rằng, đối với Hàn Duệ, mất trí nhớ và
thay đổi tính cách là hai việc hoàn toàn khác nhau. Nếu như không nhớ
được những sự việc xảy ra ngày trước thì Hàn Duệ vẫn là Hàn Duệ, tính
cách hầu như vẫn giống như x
Phương Thần đứng dậy đi ra ngoài, nói: “Anh cứ tắm đi nhé, em đi tìm
người giúp anh”.
Thực ra đây chỉ ý tốt của Phương Thần. Việc cử động của Hàn Duệ còn
khó khăn, một số di chứng sau vụ nổ vẫn chưa hoàn toàn mất đi, đương
nhiên Phương Thần nghĩ rằng Hàn Duệ cần sự giúp đỡ của người khác.
Ai ngờ Phương Thần vừa dứt lời, sắc mặt của Hàn Duệ độ nhiên tối sầm
lại, kiên quyết từ chối: “Không cần”.
“Ngộ nhỡ…”
“Tôi nói rồi, không cần là không cần”.
Hàn Duệ sa sầm mặt, đi qua người Phương Thần, đợi cô đi khỏi, anh
đóng sầm cửa lại.
Nghe tiếng khóa cửa, Phương Thần chỉ còn biết dở khóc dở cười.