ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 544

Mọi chuyện trước đây đã bị xóa sạch tất cả, Phương Thần còn không

biết nên coi sự chế nhạo này là ân huệ hay là trừng phạt nữa.

Vậy mà bây giờ, đứng trước mặt Phương Thần, Hàn Duệ lại nói rằng,

mình không lo lắng cho việc khôi phục trí nhớ… Phương Thần quả thực
không biết phải đối mặt với tình huống này như thế nào, có lẽ chỉ có cách
chờ đợi mà thôi.

Hàn Duệ bỏ ra hai ngày để tìm hiểu lại mọi người và sự vật trong quá

khư, đến lúc này Phương Thần phải thừa nhận rằng trí nhớ của Hàn Duệ đã
tốt lên rất nhiều.

Hàn Duệ có bao nhiêu thuộc hạ, có bao nhiêu tài sản làm ăn, chỉ cần

nghe một hai lần là anh có thể viết ra, thậm chí còn bảo đảm không có sai
sót hay nhầm lẫn nào c">

Tuy nhiên, ghi nhớ được không có nghĩa là lập tức nhớ lại tất cả. Giống

như việc mặc dù đã ở với nhau được hai ngày, nhưng trong mắt Hàn Duệ,
Phương Thần vẫn chỉ là một người xa lạ.

“Tại sao lại thở dài?”, người đàn ông cả ngày luôn trầm tư ít nói, bỗng

nhiên thốt ra một câu, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Phương
Thần.

“Thật sao?”, Phương Thần quay người phủ nhận, “Chỉ vì em cảm thấy

không khí trong phòng không được tốt”.

Do bị ngâm trong nước biển lạnh quá lâu, từ lúc được cứu đến giờ thỉnh

thoảng Hàn Duệ lại bị đau đầu, để tránh gió lùa nên phòng anh luôn được
đóng kín.

“Nếu cô muốn, chúng ta có thể ra ngoài đi dạo một lát”, vừa nói Hàn

Duệ vừa đi lấy áo khoác mặc vào, sau đó anh vước ra ngoài trước không
chờ Phương Thần gật đầu đồng ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.