Phương Thần từng tưởng tượng ra cuộc sống của hai người sau khi Hàn
Duệ trở về, nhưng cô chưa hề mường tượng ra tình huống như bây giờ.
Quả nhiên, sự phản kháng có chủ ý của Phương Thần không mang lại
nhiều hiệu quả, trái lại dường như nó lại kích thích ham muốn chinh phục
của Hàn Duệ.
Đôi môi của Hàn Duệ hơi động đậy, dường như sau sự ngạc nhiên trong
phút chốc, anh lại bắt đầu chế giễu cô.
Hàn Duệ không cưỡng bức Phương Thần, chỉ có điều động tác của anh
ngày càng nhiều hơn, anh khẽ phả hơi thở bên tai cô… đó là nơi mẫn cảm
của Phương Thần, vì thế một lần nữa anh làm cho cô mất khả năng chống
lại mà chẳng tốn chút sức lực nào.
Phương Thần khó khăn lắm mới thoát khỏi hơi thở nóng hổi của Hàn
Duệ, cô cảm thấy toàn thân tê dại, không thể nào mà nghĩ đến chuyện khác
được.
Đến lúc định thần lại thì Phương Thần mới phát hiện ra áo trên của cả
hai người đều bị cởi bỏ hoàn toàn.
Phương Thần hít một hơi thật sau, cắn chặt môi.
Trong bóng tối, đôi mắt của Hàn Duệ càng sau thẳm hơn, ở đó như có
hai ngọn lửa đang bốc cháy rừng rực, khiến cho nó mỗi lúc một sau thẳm.
Những đường nét vô cùng đẹp đẽ trên làn da trắng như tuyết ấy, khiến
cho Hàn Duệ không thể kiềm chế được.
Hàn Duệ dừng động tác lại trong giây lát, rồi sau đó lại tiếp tục, đồng
thời anh nghe thấy giọng nói run rẩy của người nằm phía dưới: “Đừng…”.