ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 132

Khánh Vân

Ánh Hồng Hạnh Phúc

Chương 17

Thanh Trà đưa Công Dinh vào phòng khách. Cô chỉ vào bộ xa-lông đặt
giữa nhà, nói với anh:
-Anh ngồi đây một chút nhé. Em vào mời mẹ ra.
Nói xong, Thanh Trà liền quay đi. Dinh ngồi xuống ghế, đưa mắt quan sát.
Gian phòng trông cũng khá rộng, nên anh đóan là căn nhà cũng lớn lắm.
Nếu chỉ có hai mẹ con Thanh Trà ở với nhau như vậy thì quá là thênh
thang, vắng vẻ làm sao.
Nhận xét đến đây chợt Công Dinh nhớ ra và chú ý nhìn quanh. Quái lạ! Sao
không thấy ai hết vậy? Hoa Phượng cũng không thấy đâu. Còn những
người khác nữa? Sao chẳng thấy tâm hơi đâu cả?
Dinh còn đang thắc mắc thì Thanh Trà bước ra cùng một người phụ nữa
trung niên. Thoạt nhìn là Dinh biết ngay là mẹ của cộ Vì hai người trông rất
giống nhau. Vả lại nhà này đã được giới thiệu trước là chỉ có hai mẹ con.
Không phải là mẹ cô thì còn là ai được nữa chứ?
Công Dinh đứng lên chào bà, chưa kịp nó gì thì bà đã cười tươi, lên tiếng:
Đinh đây phải không?
Đạ, đúng ạ. – Dinh cũng cười, lễ phép. Bà cũng tỏ ra thân mật, vui vẻ.
-Bác thường nghe Trà nó nhắc đến cháu lắm. Bác cũng dặn là có dịp nào
rảnh thì mời cháu lại chơi. Nhưng mãi đến hôm nay mới gặp cháu.
Thanh Trà nói xen vào:
-Mẹ Ơi! Anh Dinh bận rộn nhiều việc lắm, ít khi nào rảnh. Hôm nay, con
phải nói mãi, anh ấy mới chịu tới đó.
Công Dinh nhớ đến món quà, bèn lấy ra:
Đạ. Cháu có món quà nhỏ chúc mừng bác nhân ngày sinh nhật.
-À! CÁm ơn cháu. Tới chơi được rồi, còn bày vẽ làm chi cho tốn kém.
Bà cầm lấy hộp quà, liếc mắt nhìn cô gái.
Thanh Trà cười tỉnh, miệng hối:
-Mình ăn cơm bây giờ được chưa mẹ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.