ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 15

-Món này ngon lắm nè. Thanh Trà ăn nhiều nhiều đi. Hình như anh thấy em
dạo này hơi ốm đấy.
Không bỏ lỡ dịp trêu bạn, Hoa Phượng chộp ngay cơ hội:
-A! Em thấy anh Quốc quan tâm săn sóc nó hơi nhiều đó nhạ – Cô nheo
mắt – Hai người có gì không đây?
Thanh Trà giẩy nẩy, quay qua phát mấy cái vào vai Hoa Phượng làm cô
phải nhăn mặt.
-Con quỷ! Ăn không lo, ngồi đó kiếm chuyện phá tao hả?
-Thôi, no rồi. Không ngồi đây cản mũi hai người nữa. tui đi một vòng tham
quan nhà của sếp chút.
Nói xong, Hoa Phượng đứng lên, không quên nháy mắt với Quốc, rồi cô
cười cười đi ra khỏi bàn, mặc cho Thanh Trà trợn mắt ngó theo.
Hoa Phượng đi vòng qua bên hông nhà, men theo hành lang dài ra phía sau.
Căn nhà rộng lớn và tuyệt đẹp, nhưng cái mà cô chú ý là khu vườn đằng
kia, nó trái ngược với nơi mà đang diễn ra buổi tiệc.
Cô nhìn quanh, mọi người đang tập trung ăn uống trong nhà, ồn ào, vui vẻ.
Còn khu vườn thì tĩnh lặng, Hoa Phượng hơi ngần ngừ một chút, rồi quyết
định đi dạo trong vườn xem sao.
Cô lững thững bước đi, mắt nhìn hai bên, thấy toàn là cây cỏ um tùm.
Thỉnh thoảng mới có một khoảng rộng trồng hoa, chăm sóc khu vườn to
lớn như vầy thật là mệt.
Đến trước một bụi cúc vàng, cô ngó quanh không thấy ai nên mạnh dạn với
tay ngắt một đóa hoa. Cô tiếp tục bước tới, tay vung vẩy đóa hoa, miệng
lẩm nhẩm hát một bài tình ca mà cô chẳng nhớ tên tác giả. Rồi không hiểu
vì khung cảnh thiên nhiên vắng người, hứng chí tình tang hay sao mà cô
chẳng thèm hát nho nhỏ trong miệng nữa, cứ câu cuối của bài tình ca ấy mà
hát toáng lên:
“Dẫu muôn trùng xa cách người hỗi,
Suốt đời yêu chỉ người…. thôi,,,”
Đang say sưa, bỗng có tiếng chặc lưỡi và tiếng “suỵt” nhỏ làm Hoa Phượng
giật bắn người. Cô im bặt, đứng phắt lại nhìn quanh, không thấy người nào
cả. Cô nghe ngóng một hồi cũng chỉ toàn là tiếng lá cây xào xạc. Hoa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.