ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 16

Phượng hơi run vì thấy trời đã tối từ lâu rồi mã nãy giờ cô không để ý, phải
quay vào nhà thôi.
Vừa dợm chân, bỗng có tiếng động nhẹ trong bụi cây gần đó. Hoa Phượng
đứng lại đưa mắt tìm kiếm một hồi, cô không thấy được gì ngoài một cặp
mắt đang chăm chăm nhìn cô.
Hoa Phượng run giọng hỏi:
-Ai đó?
KHông có tiếng trả lời, nhưng đôi mắt cứ giương ra nhìn chòng chọc không
chớp.
Hoa Phượng lạnh người, nhưng cô giữ bình tĩnh, cô hắng giọng:
-Làm gì mà núp trong đó vậy? Tui không có sợ đâu, đừng nhát cho mất
công.
“Nó” vẫn yên vị không nhúc nhích, cứ trừng trừng nhìn cộ Càng nhìn vào
đôi mắt đò, Hoa Phượng càng thấy sợ. Cô tưởng tượng ra bao nhiêu chuyện
kinh dị. Trời thì sắp tối rồi mà không ai biết cô ở đây, chỉ một mình cô đối
diện với nó.
Người hay mả Sao nó cứ nhìn cô chòng chọc? Gương mặt nó trông thế
nào? Chắc phải kinh khủng lắm?
CÀng nghĩ, đầu óc cô càng lùng bùng rối tung lên. Đến khi nó chớp mắt
một cái thì nổi sợ hãi đã lên đến cực điểm. Hoa Phượng hét lên một tiếng
khủng khiếp rồi quay đầu chạy.
Hình như có tiếng chân đuổi theo, Hoa Phượng hồn viá lên mây. Cô lýnh
quýnh trên đôi giày cao gót. Và điều phải đến đã đến, Hoa Phượng trẹo
cẳng té sóng soài trên đất. Qúa sợ hãi và đau điếng, Hoa Phượng oà lên
khóc.
Bỗng có một bàn tay chụp lấy vai cô, lắc nhẹ:
-Cô cò sao không?
Hoa Phượng cứ nhắm tít mắt lại khóc ngon lành, không muốn trả lời:
-Cô không sao chứ? Tôi đỡ cô dậy nhé.
Giọng trầm trầm của một người đàn ông vẫn cứ nhỏ nhẹ bên tai làm Hoa
Phượng vụt im bặt. Cô ngóc đầu lên nhìn cái bóng dáng cao lớn đang cúi
xuống bên cộ Hoa Phượng lồm cồm bò dậy, nhưng vừa dợm đứng lên, cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.