ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 18

-Chết rồi! Hình như nó sưng rồi đó. Để tôi đưa cô vào nhà nhé.
Hắn xốc cô dậy, nhưng vì chỉ đứng được có một chân nên cả người Hoa
Phượng không vững, phải tựa hẳn vào người hắn.
-Ui da! Đau quá – cô mếu máo – Làm sao mà đi bây giờ?
Hắn nhíu mày nhìn cô mà suy nghĩ một lúc, rồi chẳng nói chẳng rằng, cúi
xuống bế gọn cô trên tay, bước nhanh về phía ngôi nhà.
-Ơ….- Hoa Phượng bị bất ngờ nên lắp bắp - Người ta….trông thấy thì sao?
Hắn đứng lại:
-Thế cô muốn đi vào nhà bằng cách nào? Nhảy lò cò hả?
-Ơ…không – cô sụt sịt.
Hắn lắc đầu không nói gì, tiếp tục bước. Hoa Phượng nằm im trên tay hắn,
cô thấy xấu hổ quá, tự nhiên nước mắt lại ứa ra.
-TRời đất ơi! Nó kià –Giọng Thanh Trà nghe chói tai.
Sau tiếng hét báo động đó, mọi người ùa đến vây quanh Hoa Phượng, làm
cô muốn độn thổ.
-Sao vậy Hoa Phượng?
-Cô ấy bị gì vậy?
-Nãy giờ cô ở đâu làm tụi này kiếm quá trời? Ủa? Mà sao vậy nè?
Mỗi người một câu nghe muốn điếc cả tai. Bỗng có giọng của ông Thịnh át
cả tiếng mọi người ồn ào:
Đinh! Hoa Phượng sao vậy?
Lúc bấy giờ, ai nấy mới chú ý đến người đang bồng Hoa Phượng, nãy giờ
hắn vẫn đứng yên.
-Cô ấy bị té trặc chân, đi không được.
-Tại sao vậy? Sao lại té? – Ông Thịnh thắc mắc.
-Thì ba cứ hỏi cổ. Còn bây giờ có ai làm ơn lấy cho tôi cái ghế để cô ấy
xuống chứ chẳng lẽ bồng hoài.
Nghe thế, mọi người bổng dạt ra, và một chiếc ghế từ đâu đẩy tới. Hắn đặt
Hoa Phượng ngồi xuống ghế xong , lững thững đi lại bàn rót ly nước đem
đến đưa cho cô, Hoa Phượng lắc đầu. Hắn không nói gì, tỉnh bơ đứng dựa
vào tường uống cạn ly nước trên tay.
Thanh Trà ghé tai cô hỏi, giọng lo lắng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.