ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 19

-Mày thấy sao? Có đau nhiều không?
Hoa Phượng quay sang cô bạn thân nói nhỏ:
-Ê! Tao vừa nghe hắn gọi ông sếp của mình là bạ Chẳng lẽ hắn là con của
ông ấy hả?
Thanh Trà nhìn bạn ra vẻ ngạc nhiên:
-Ủa! Vậy từ hồi nào tới giờ, mày chưa biết anh Công Dinh sao?
-Công Dinh? – Hoa Phượng ngẩng người hỏi lại.
-Ừ, thì anh ấy đó. – Thanh Trà gật đầu và mắt hướng về phía hắn, rồi chợt
nhớ ra, cô bèn giải thích – À! Tao nhớ rồi. Lúc mày vào công ty này làm là
Công Dinh đi tu nghiệp ở bên Nhật, mới về cách đây vài ngày thôi.
Thì ra hắn thật sự đúng là con trai của ông Thịnh, vậy mà Hoa Phượng đâu
có biết. Từ hồi nào tới giờ cứ tưởng ông giám đốc không có con.
Nghĩ lại sự việc xảy ra ở vườn cây lúc nãy, cô là khách mà lại đi gây gổ với
chính chủ nhà, cô bối rối vì thấy mình thật lố bịch.
Hoa Phượng ngại ngùng, lén nhìn về phía Công Dinh, thấy hắn vẫn đứng
tựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, mắt lơ đãng hướng về cái chân bị
đau của cộ Tự nhiên Hoa Phượng rụt chân lại.
-Sao cô Phượng té vậy? – Ông Thịnh lập lại câu hỏi.
Hoa Phượng lúng túng:
Đạ, tại cháu…sợ…ma.
-Mả Ở đâu? – Ông ngạc nhiên.
Đạ, ở…trong vườn cây.
-Hừ! Ma với cộ Cô chỉ khéo tưởng tượng. Rồi bây giờ cô thấy thế nào? Cái
chân đau nhiều không?
Hoa Phượng chưa kịp trả lời thì bất chợt Công Dinh lên tiếng:
-Con nghĩ là phải đưa cô ấy đến bệnh viện. Hình như cái chân của cổ sưng
nhiều hơn lúc nãy.
-Vậy sao con còn đứng đó? – Ông hấp tấp nói – Ra lấy xe đưa cô ấy đi đi.
-Con hả? - Hắn trố mắt.
-Chứ còn ai nữa? – Ông Thịnh nhăn mặt.
Thái độ của Công Dinh làm Hoa Phượng tự ái, cô vội nói:
Đạ, thôi khỏi. Để Thanh Trà đưa cháu về được rồi ạ. Chắc không sao đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.