ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 38

mở quà ra đã. Còn không lo thay đồ đi, ở đó mà nói dóc.
Hoa Phượng đứng lên, choàng tay qua cổ anh để Huy dìu lên phòng. Sẳn
dịp, cô buột miệng hỏi:
-Anh với chị Bích tính chừng nào thì cưới nhau đây? Em thấy hai người
quen nhau cũng lâu rồi, còn đợi gì nữa?
-Sao? Muốn anh cưới vợ hả? Bộ không sợ bị thiệt thòi sao?
-Em thiệt thòi cái gì?
-Chịu khó suy nghĩ một chút đi, anh mà cưới vợ rồi thì em đừng có hòng
mè nheo này nọ.
-Xời ơi! tưởng chuyện gì quan trọng. Anh cứ an tâm lo cưới vợ đi, em sẽ
mè nheo với…người khác.
-Ai mà xấu số vậy? – Huy hỏi với nụ cười chế giễu.
Thằng Hoàng lại tài lanh xen vào:
-Em biết nè.
Hoa Phượng quay phắt lại:
-Biết cái gì?
-Thì biêt cái người đó đó. Ủa! Mà sao mấy ngày nay hổng thấy ổng vậy ta?
Hoa Phượng đỏ mặt, cốc lên đầu nó một cái:
- Đồ vô duyên!
Thằng Hoàng vừa nghiêng người né, vừa la:
-Em thấy sao thì nói vậy chứ bộ.
Huy xua tay lùa nó lên lầu:
-Thôi, thôi. Lo thay đồ mau lên rồi đi.
Ngọc Bích ra đón ba anh em Huy với nụ cười thật tươi. Hôm nay, cô mặc
chiếc áo đầm sẫm màu, trông chững chạc hơn. Hoa Phượng kéo tay anh:
-Anh Hai!
-Gì?
-Hôm nay chị Bích đẹp ghê hén.
-Anh thì thấy lúc nào cô ấy cũng đẹp – Huy đáp tỉnh bơ.
-Ái cha! – Hoa Phượng dải giọng - Dạo này anh Hai dẻo miệng quá nhỉ?
Ngọc Bích cười cười, đánh nhẹ vào vai Huy, có vẻ mắc cở vì câu nịnh của
Huy trước mặt hai đứa em. Hoa Phượng tố thêm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.