ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 46

Đã mấy tuần nay, ngày nào Vĩnh Tú cũng ra đây nhìn sang bên sân nhà Hoa
Phượng, anh thấy cô hay ngồi dước gốc cây mận cùng một cô bạn. Trông
hai cô gái lúc nào cũng vui vẻ chuyện trờ riú rít. Tú đoán chắc hai cô thân
nhau lắm. Anh rất muốn làm quen nhưng cảm thấy ngại, sợ hai cô lại đem
anh ra chọc quê.
Nhưng hôm nay thì thật là thích thú, anh rất cám ơn Ngọc Bích đã tổ chức
một buổi tiệc sinh nhật đúng như long mong đợi của anh bao lâu naỵ Để
anh có dịp nói chuyện, làm quen, và hơn thế nữa là Hoa Phượng đã chấp
nhận kết bạn với anh.
Có một cô bạn hang xóm xinh xắn và dễ thương như Hoa Phượng, Vĩnh Tú
bỗng thấy cuộc sống ở quê nhà thật là lý tưởng.
Nhà Hoa Phượng đã tắt đèn từ lâu. Đêm nay, hình như anh em nhà cô ấy đi
ngủ sớm hơn mọi ngày.
Ánh trăng chiếu rọi lên người Vĩnh Tú làm chiếc bóng anh đổ dài xuống
đường trông gầy guộc, lẻ loi. Một chiếc lá ướt đẫm sương rơi trên áo làm
Tú chợt rùng mình.
Anh quay vào nhà, không quên nhìn một lần nữa chiếch xích đu không có
bóng người ngồi.
Đang ngồi xem ti-vi thì chuông điện thoại reo, Hoa Phượng chồm người tới
bàn, với lấy ống nghe:
-Alô.
-Hoa Phượng phải không? - Giọng Công Dinh nhỏ nhẹ bên tai làm cô hơi
bất ngờ.
-Ừ. chân em sao rồi?
Đạ, sang ngày mốt là được tháo băng rồi.
-Vậy à? – Công Dinh có vẻ ngập ngừng - Dạo này anh bận rộn quá, không
đến thăm em được. Em có buồn không?
-Em không buồn đâu.
-Em đang làm gì đó?
-Em đang coi ti-vị Anh ở đâu gọi cho em vậy?
-Anh đang ở Vũng Tàu, chắc tuần sau mới về Sài Gòn được.
Nghe đến đây, Hoa Phượng có vẻ tiếc rẻ vì chỉ còn có hai ngày nghỉ thoải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.