ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 50

anh Tú chịu dạy kèm Anh văn cho em, còn em thì sẽ dạy cu Văn vẽ.
-Vẽ? Mà vẽ cái giống gì?
-Thì vẽ phong cảnh, hoa lá, chân dung người ngợm gì cũng vẽ tuốt.
-Ối trời đất ơi! – Hoa Phượng rũ ra cười – Trong nhà tui có một ông hoa. sĩ
ở ẩn, vậy mà nào giờ tui hổng biết.
Thấy Hoa Phượng cứ cười nắc nẻ, thằng Hoàng lườm chị.
- Đừng có mà cười, bữa nào chị chịu ngồi làm mẫu, em vẽ cho chị một bức
chân dung, bảo đảm không giống không ăn tiền.
-Thôi, thôi. Cho tao xin đi. Mày mà vẽ cho xong, đem treo trước cổng thì
chắc có hiệu nghiệm hơn tấm bảng “Coi chừng chó dữ” nữa. Chừng đó,
chắc chị Ba mày kiếm lòi con mắt cũng không được một đứa phu quân.
-Xì! KHông thèm nói chuyện với chị nữa.
Nắm lấy tay cu Văn nãy giờ cứ đứng đực mặt ra nghe, thằng Hoàng vừa lôi
nó đi vừa nói:
-Qua đây rồi nè đệ tử. Đừng có nghe lời của bả. Miệng lưỡi của bả lúc nào
cũng dìm chết nhân tài.
Vẫn còn cười, Hoa Phượng quay sang Vĩnh Tú:
-Còn anh?
Bỉ chỉa bất ngờ, Tú nhướng mắt:
-Hả?
-Anh dạy Anh văn cho em tui hả?
-Ừm – Vĩnh Tú gật đầu – Hoa Phượng có phản đối gì không?
-Chuyện này thì không, mà tui còn phải cám ơn anh nữa là. Tại vì thằng
Hoàng học Anh văn dở lắm.
-Thế à?
-Anh đã nghe nó nói tiếng Anh chưa?
-Chưa, bữA nay mới bắt đầu học.
-VẬy hả? VẬy anh rang sửa giọng cho nó giùm tui. Tui cằn nhằn hoà mà
nó cứ nói như thằng ngọng, lại không có ngữ điệu gì cả, cứ ngang phè phè
như thếng Ả-rập vậy, nghe tức cười muốn chết.
-Chuyện đó không khó đâu, để tôi sửa cho nó.
-VẬy thì cám ơn anh trước nghen.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.