ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 59

Đạ được.
Đẩy cái dĩa không qua một bên, Hoa Phượng mỉm cười, nhìn Dinh ăn tiếp
dĩa cơm thứ hai.
-Em ăn nữa không?
Cô lắc đầu, le lưỡi:
-Eo ui! Em no lắm rồi.
-Vậy thì uống nước đi, dợi anh ăn xong dĩa này nữa đã.
Hoa Phượng gật đầu, vừa khuấy ly nước đá chanh, vừa hỏi:
-Việc thành lập chi nhanh ở Vũng Tàu sắp xong chưa anh?
-Sắp xong rồi – Dinh gật đầu, đáp.
Thấy Hoa Phượng có ve nghĩ ngợi, Dinh hỏi:
-Có gì không em?
-Không. – Cô cười, lắc đầu.
- Đừng giấu nhé. Anh thấy em đang suy nghĩ chuyện gì đó mà.
-À! Em đang nghĩ…Không biết khi lo công việc xong xuôi rồi, anh có nhớ
lời hứa không nhỉ?
Đang lau miệng, chợt Công Dinh ngừng tay, nhìn cô lom lom. Anh nhíu
mày cố suy nghĩ, rồi bỗng nhớ ra, anh cười:
-A! Anh nhớ rồi. Anh có hứa là sẽ đưa em di chơi ở Vũng Tàu phải không?
Từ nãy giờ cứ hồi hộp ợ anh quên, bây giờ nghe anh nói thế, Hoa Phượng
cười tươi mãn nguyện.
-Thì ra anh vẫn còn nhớ.
-Ừ. Nhưng nếu lỡ anh quên thì sao? Em có nhắc không?
-Không.
-Tại sao?
-Em không thích nhắc. Vì như vậy hoá ra mình đời hỏi hay sao? Anh đã
hứa thì anh phải nhớ chứ.
Công Dinh phì cười:
-Chà! Em khó tính quá.
Trên đường về công ty, Dinh im lặng lái xe. Mặc dù trời nắng gắt, nhưng
thỉnh thoảng có những cơn gió nhẹ cũng đủ làm Hoa Phượng thấy dễ chịu.
Áp tay vào má, cô nhớ đến ánh mắt của Công Dinh lúc anh nhìn cô mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.