ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 76

-Ba mẹ Ơi!
Bỗng có tiếng ông Thịnh ngay sau bức tường ngăn giữa phòng khách và
phòng ăn.
-Vào đây đi.
Công Dinh nghe vậy, vội kéo tay Hoa Phượng đi vào. Hai ông bà đã ngồi
sẵn ở bàn ăn. Trên bàn, thức ăn cũng đã được bày ra đầy đủ. Rõ ràng là họ
đang chờ Dinh và Hoa Phượng. Công Dinh cười:
-Chào ba mẹ. Con đưa Hoa Phượng tới theo lệnh của ba rồi nè.
Hoa Phượng khép nép:
Đạ. Cháu chào hai bác ạ.
Ông Thịnh gật đầu:
-Ừ. Hai đức ngồi đi. Sao lâu thế? Ba và mẹ con chờ từ nãy giờ.
Hoa Phượng kín đáo nhìn Dinh, bắt gặp anh cũng đang nhìn mình, cả hai
cùng im lặng. Không lẽ nói rằng vì cô mất thì giờ vào chuyện chọn quần
áo. May sao bà Thịnh, mẹ của Công Dinh lên tiếng:
-Thôi, không sao. Phượng lại đây đi con.
Bả chỉ cho Hoa Phượng ngồi chổ đối diện. Công Dinh kéo ghế cho cô
xong, anh ngồi xuống kế bên. Ông Thịnh cầm đũa lên, nói:
-Thôi, ăn đi. Hoa Phượng cứ tự nhiên nghe. Chỉ là bữa cơm gia đình thôi.
Thằng Dinh thì ít khi ăn cơm ở nhà lắm, toàn là đi với bạn bè, nên hôm nay
bác kêu hai đứa về cho có không khí gia đình một chút.
Bà Thịnh có vẻ hiền thật, bà cứ luôn nhắc nhở con trai lo gắp thức ăn cho
Hoa Phượng. Thỉnh thoảng, bà lại tự tay gắp vào chén cô những miếng
ngon. Bà nhìn cô, cười hiền từ:
-Con cứ lo ăn đi, đừng để ý đến cha con họ. Bác thấy con hơi mảnh mai
đấy. Ăn nhiều nhiều một chút sẽ đẹp hơn chứ không xấu đâu, đừng có
kiêng.
Đạ.
Khi bữa cơm đã xong, thấy chị người làm dọn dẹp chén bát, Hoa Phượng
cũng thu dọn phụ thì bà Thịnh đã xua tay:
-Con cứ để đó cho cô Tư lọ Con đi lên đây cho bác hỏi chuyện một chút
nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.