ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 92

Hoa Phượng im lặng cùng Dinh đi vào nhà. Để Công Dinh ngồi ở ghế xa-
lông, cô đến tủ lạnh lấy một ly đá và một lon Cocạ Cô trở ra ngồi đối diện,
đặt tất cả trước mặt Dinh rồi mời anh uống một cách khách sáo. Công Dinh
vò vẻ giận vì cử chỉ lạnh nhạt của cô, anh gạt lon nước ngọt và ly đá sang
một bên, nhìn thẳng vào cô:
-Anh đang chờ câu trả lời của em.
Hoa Phượng suy nghĩ một chút rồi nói chậm rãi:
-HÔm đó, em ngủ thật.
Công Dinh lắc đầu, giọng buồn buồn:
-Vậy mấy ngày nay thì sao? Em cố tình muốn lánh mặt anh.
-Em làm như thế để làm gì? – Cô vẫn nói bằng giọng đều đều, dửng dưng.
-Anh không biết. Nhưng nhất định là có chuyện gì đó đã xảy ra. Anh đã có
gì không đúng khiến em giận?
-Em đã nói rồi. Em vẫn bình thường, chẳng giận dỗi gì cả.
Công Dinh chồm tới trước, nắm lấy bàn tay cô đang gõ vu vơ trên mặt bàn.
Anh nhìn cô đăm đăm, ánh mắt có sức thu hút kỳ lạ, khiến Hoa Phượng
cảm thấy tự nhiên tim mình đập mạnh. Cô nhìn rõ được gương mặt của
mình được thu nhỏ xíu long linh trong mắt anh.
-Em…ghen phải không?
Hoa Phượng hơi giật mình. Dù Dinh nói bằng một giọng điệu hết sức nhẹ
nhàng, nhưng cũng làm cô bất ngờ. Cô cảm thấy hồi hộp, tim đập nhanh
hơn, trên mặt hiện rõ sự bối rối. Cô không biết nên nhận là đang ghen, hay
là chối phứt cho rồi. Cô cố rút tay về nhưng không được vì Dinh cứ giữ
chặt lấy, nhất định không buông. Cô tìm cách chống chế:
-Anh ….nói gì vậy? Sao em lại phải…ghen?
Công Dinh dịu hẳn nét mặt. Anh có vẻ hơi cười, chớp mắt nên Hoa Phượng
thấy trong mắt anh, bóng của mình đang dao động. Anh gật gù khẳng định:
-Vậy là anh đã đóan đúng. – Dinh hỏi tiếp, vẻ nghiêm chỉnh - Về chuyện
Thanh Trà phải không?
-Anh nói vậy là có ý gì?
-Không phải sao? Thế tại sao Thanh Trà không tới đây chơi với em nữa?
Trước đây, chủ nhật nào cô ấy cũng có mặt ở đây cơ mà? Hai người dạo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.