ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 94

bén mảng đến gần cô bạn nào của em nữa đâu.
Hoa Phượng hơi sượng sùng:
-Anh làm như em nhỏ nhen, ích kỷ lắm vậy.
-Không. Em là người con gái dễ thương nhất mà anh biết đấy.
Hoa Phượng trề môi ra vẻ không tin, nhưng trong mắt ánh lên một niềm
hãnh diện:
-Thôi đừng nịnh. Anh uống nưóoc đi kẻo chết khô bây giờ. Nãy giờ anh nói
hơi nhiều đấy.
Công Dinh khui lon nước ngọt, gật gù nịnh tiếp:
-Ừ, khát khô cả cổ thật. Đúng là anh lúc nào cũng phải cần có em bên cạnh
nhắc nhở, em nhỉ.
mất hai trang…..
-Không, không có gì. Thế…có Hoa Phượng ở nhà không?
À! Đến đây thì Công Dinh sực nhớ ra. Thì ra là anh chàng hàng xóm cửa
Phượng.
-Vâng, có đấy. Anh chờ máy một chút.
Lấy tay bịt đầu nói lại. Dinh định gọi Hoa Phượng thì thấy cô cũng vừa
bưng mâm đồ ăn lên. Dinh nhìn cô:
-Tìm em đấy.
-Thế à! Ai vậy?
-Em nghe thì biết.
Hoa Phượng đặt thức ăn xuống bàn, cầm ống nghe lên nghe. Công Dinh
với tay lấy tờ báo mở ra đọc, nhưng thỉnh thoảng kín đáo quan sát cộ Tai
giỏng lên nghe không sót một câu qua những lần Hoa Phượng trả lời bên
kia và những câu hỏi thăm linh tinh, để có phần nào hiểu được cuộc nói
chuyện của cả hai người.
Dinh thấy nét vui vẻ hồn nhiên trên gương mặt Hoa Phượng. Cô cười tươi,
nói chuyện một cách tự nhiên, nên cũng thấy an tâm. Hình như Hoa
Phượng không có tình cảm gì đặc biệt dành cho anh chàng này. Nhưng ngồi
ngắm kỹ cô người yêu xinh xắn, anh tự nhủ là sẽ không chủ quan với bất cứ
một đối tượng nào. Nhất là với anh chàng Việt Kiều kia. Từ một đất nước
xa xôi gọi về, mục đích của anh ta là muốn được nói chuyện với Hoa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.