ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 95

Phượng chứ đâu phải Huỵ Ái chà! Anh chàng này đáng gờm đây.
-Anh đang nghĩ gì vậy?
Hoa Phượng đã ngừng cuộc nói chuyện từ lúc nào. Cô đang nhìn anh. Công
Dinh vội cười giả lả:
-Hả? Anh đang đọc báo mà.
-Em thấy anh đang nhìn đâu đâu chứ có nhìn vào tờ báo đâu. Giờ ăn được
chưa, anh?
Gấp tờ báo lại để qua một bên, Công Dinh gật đầu, cười với cô:
-Ăn chứ.
Rồi làm ra vẻ như vô tình, anh hỏi một cách tự nhiên:
-Anh ta là ai thế?
-Anh Tú dó. Cái anh ở bên nhà đối diện hay đứng trên ban công nhìn
xuống, mà những tối đi chơi về mình hay gặp đấy. Anh nhớ không? Anh ấy
về Canada rồi.
Dinh gật gù:
-Vậy à! Anh ta gọi cho em có chuyện gì không?
-Chẳng có gì quan trọng, chỉ là hỏi thăm bình thường thôi.
Dinh nghĩ thầm trong đầu: Với Hoa Phượng thì bình thường, nhưng anh
chàng kia thì không nghỉ như thế đâu. Anh biết rằng, với hắn thì không
bình thường chút nào.
Hoa Phượng lại cắt ngang dòng suy nghĩ của anh:
-Anh biết không? Hồi nãy, anh Tú có hỏi anh là ai vậy? Có phải là người
thường chở em đi chơi không? Em nói phải. Anh coi. Ảnh cũng để ý tụi
mình ghê hén.
Công Dinh chỉ cười, không nói, dù anh đã biết tỏng chuyện ấy từ lâu.
Chuông điện thoại lại reo, Hoa Phượng nhìn Dinh, cười:
-Hôm nay sao đắt thế? Chẳng biết ai đây?
Cô cầm ống lên nghe:
-Alộ A! Thanh Trà hả? Có gì không?
-Chủ nhật mà ở nhà sao? Không đi chơi à?
-Không. Mày rảnh không? Tới đây chơi đi.
Thanh Trà có vẻ ngập ngừng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.