ANH HÙNG CA - Trang 108

năm nay y vẫn gọi là “cha” ấy có làn da ngăm đen, đôi bờ vai dày và chắc
nịch, khi hưng phấn thì mặt mày hớn hở, lúc này vẫn đang tiếp tục khuyên
nhủ y phải mau chóng lập gia đình. Có điều, lần này Quách Hồng Phi
không xấu hổngoảnh mặt qua một bên như trước nữa mà gật đầu một cái
thật mạnh, tỏ ra hết sức nghiêm túc nói: “Cha, con sẽ cưới về một cô vợ
thật đẹp, sau đó bọn con sẽ cùng hiếu thảo với cha.”

Quách Vũ hơi sữngngười, sau đó liền cười vui vẻ, đến nỗi không khép

miệng lại được, rồi thò tay ra vỗ mạnh một cái vào vai Quách Hồng Phi:
“Được lắm, không uổng công ta khuyên nhủ bao nhiêu năm nay, thằng
nhóc ngươi rốt cuộc cũng đã khôn ra rồi đấy!”

Nghe thấy tiếng cười của Quách Vũ, lại cảm nhậnluồng lực vỗ xuống vai

mình, Quách Hồng Phi hơi nhích khóe môi, muốn nở nụ cười, có điều, dù
đó chỉ là một động tác rất đơn giản nhưng y lại không sao làm được, nụ
cười của y chỉ có ba phần giống cười, bảy phần còn lại thì giống như khóc.
Y ngoảnh đầu qua một bên, dùng mu bàn tay lau khóe mắt, sau đó liền
xoay người lại, cốhết sức nở một nụ cười tươi với Quách Vũ. “Cha, con
cảm ơn cha!”

Nhìn thấy nụ cười của y, Quách Vũ bất giác ngẩn người, khẽ lẩm bẩm:

“Cái tên tiểu thử thối ngươi sao lại...” Nhưng còn chưa dứt lời thì Quách
Hồng Phi đã bước tới ôm chầm lấy ông ta. Đôi tay của người thanh niên
rắn như sắt, thân hình gầy guộc chắc như đá, nhưng cũng giống như một
chiếc lá giữa làn gió mùa thu, run rẩy không ngừng.

Ánh bình minh len qua cửa sổ chiếu vào trong căn phòng nhỏ bé, rọi lên

đôi bờ vai đang run rẩy của người thanh niên, cũng rọi lên cả nụ cười nhăn
nhó mang đầy vẻ đau khổ của y, còn nước mắt sớm đã chảy dài trên khuôn
mặt y rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.