ANH HÙNG CA - Trang 145

của người thi triển, được các phái chính đạo xếp vào hàng tà pháp và ngăn
cấm sử dụng cơ mà?”

“Tính mạng con người là quan trọng nhất, cần gì phải để tâm tới cái gọi

là chính pháp hay tà pháp, điều mấu chốt là nó có thể phát huy tác dụng.”
Tất Phi nháy mắt với nàng, cười giảo hoạt nói: “Hơn nữa, ta cũng chẳng sợ
Nguyệt cô nương đến Xích Vân lâu tố cáo ta với sư phụ, thế thì còn gì phải
lo lắng nữa đây?”

Câu nói này của y khiến Tiểu Trúc không sao lường trước được. Bất kể

khi gặp nhau trên núi Thanh Xuyên trước đó hay là lúc đường hẹp gặp nhau
nơi Bạch Hà trấn vừa rồi, vị đại đệ tử của Xích Vân lâu này đều tỏ ra là một
người chín chắn và chính trực. Nhưng dựa theo câu nói vừa rồi mà xét, xem
chừng Tất Phi cùng các “nhân sĩ chính nghĩa” suốt ngày đòi “trảm yêu trừ
ma” như Mộ Tử Chân của Thiên Huyền môn và Lục Linh của Độ Tội cốc
không hoàn toàn giống nhau, vì y cũng không đến mức ngoan cố, cổ hủ
lắm.

Địch ý phần nào giảm bơt, nhưng Tiểu Trúc cũng không trò chuyện gì

thêm với Tất Phi. Trên đường đi, con bướm đỏ kia nhẹ nhàng bay lượn giữa
màn đêm, lao thẳng về phía một con đường đất ở bên ngoài trấn. Dưới vầng
trăng sáng, chỉ thấy có một người đàn ông trung niên lưng gù đang bế một
đứa bé chạy đi băng băng. Hắn không hề biết ở sau lưng mình có một con
bướm màu đỏ bám theo, và rồi sau khi lượn ba vòng giữa không trung, con
bướm đó liền biến mất.

“Lẽ nào là đồng bọn của ả yêu nữ đó?” Tất Phi suy nghĩ một lát, rồi lấy

ra một tấm bùa, lại một lần nữa sử ra chiêu Thiên Tuyết Hàn Sương.

Chỉ thấy những bông tuyết xuất hiện đầy trời, những hạt sương trên mặt

đất nhanh chóng biến thành một lớp băng. Hán tử kia bất giác trượt chân,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.