ANH HÙNG CA - Trang 151

“Muốn chém muốn giết, ta đều chiều ý.” Tất Phi trầm giọng đáp.

“Úi chà, tiểu ca đúng là người cao thượng quá chừng.” Chung Vô Gia

cười khanh khách, đến nỗi thân hình lả lướt như nhành liễu cũng theo đó
mà lắc lư không ngừng. Con Hóa Xà kia chợt bay vút lên không, sau khi
lượn mấy vòng liền quấn quanh cánh tay của ả như một dải lụa, cái đầu rắn
đang ngậm đứa bé khẽ cọ vào ngón tay ả mấy cái. Ả đưa tay khẽ vỗ vào
chiếc tã bọc màu xanh, cười nói tiếp: “Nhưng chỉ duy có đứa bé này là nô
gia không thể đưa cho chàng được, vì nô gia còn phải trả lại nó cho vị đại
thẩm kia mà.”

Nghe thấy lời này, Tiểu Trúc bất giác thầm kinh ngạc. Trong trận chiến ở

Đinh Sơn thôn, nàng từng tận mắt nhìn thấy thủ đoạn tàn độc của nữ tử này,
khi đó ả đã từng đâm thủng đầu của Phi, sau đó moi con mắt duy nhất của y
ra. Người này dùng từ “lòng như rắn rết” để hình dung cũng không hề quá,
vậy mà lúc này ả lại nói là sẽ trả lại đứa bé kia, chuyện này thực khiến nàng
khó có thể tin nổi.

“Ơ kìa, muội tử, sao thế, muội không tin ta à?” Chung Vô Gia liếc nhìn

vẻ mặt kinh ngạc của Tiểu Trúc thì nét cười lại càng nồng đậm, song lại cố
ý đưa tay lên ôm ngực ra vẻ đau lòng. “Ôi, muội tử làm ta đau lòng quá!
Muội có biết tại sao sao vị đại thẩm này lại chỉ cần đứa bé trong tay ta chứ
không cần đứa bé mà muội đang bế không?”

Đây cũng chính là điều nghi vấn trong lòng Tiểu Trúc. Nàng ngoảnh đầu

qua nhìn vị Trần đại thẩm kia, thấy bà ta sợ đến nỗi toàn thân run rẩy,
nhưng vẫn đưa tay về phía đứa bé dưới miệng rắn, run giọng nói: “Con của
ta… Trả con lại… lại cho ta…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.