ANH HÙNG CA - Trang 153

đứa con gái cho kẻ buôn người với giá hai trăm văn tiền, sau đó còn vui vẻ
mang con trai đi dạo phố. Chung Vô Gia nhất định là nhìn không vừa mắt,
mới cướp đứa bé trai kia đi. Còn nàng và Tất Phi vì nghe thấy tiếng than
khóc của bà ta nên mới cất công truy lùng, thế rồi nhặt được một mảnh vải
vụn ở góc tường, nhưng đó lại là mảnh vải thuộc về đứa bé gái, vậy nên
mới xảy ra những chuyện về sau.

Nghĩ tới đây, Tiểu Trúc lạnh lùng liếc nhìn Trần đại thẩm, chẳng nói giúp

bà ta câu nào, chỉ khẽ đưa qua đưa lại đứa bé gái trong lòng để nó có thể
ngủ ngon hơn một chút.

Có lẽ vì cảm nhận được sự giận dữ của người lớn, đứa bé trai bị treo

dưới ngón út của Chung Vô Gia đột nhiên khóc ré lên. Nghe tiếng khóc của
đứa bé, Tất Phi giơ hai tay lên, lại một lần nữa khom người hành lễ với
Chung Vô Gia. “Chung cô nương, lối hành xử của vị Trần đại thẩm này quả
thực không đúng, nhưng đứa bé thì hoàn toàn vô tội, cô nương hà tất phải
trút giận lên nó như thế chứ?”

Chung Vô Gia thu lại vẻ giận dữ, lại một lần nữa trở về bộ dạng mỹ nhân

rắn rết, cười yêu kiều hỏi: “Thư sinh ca ca, chàng có biết đứa bé gái bị bán
đi này sẽ được mang đến nơi nào không?”

Tất Phi tất nhiên không trả lời được, y và Tiểu Trúc cùng ngó qua phía

gã hán tử lưng gù đang ngã trên mặt đất kia. Hắn ta nhìn thấy sắc mặt của
bọn họ thì vội xua tay lia lịa, đồng thời ấp úng nói: “Tôi… tôi không biết
đâu… Tôi chỉ có trách nhiệm mua về rồi giao lại cho người khác, tôi không
biết đâu… Tôi không biết gì hết!”

“Ngươi là một tay lão luyện trong nghề, lẽ nào lại không biết?” Chung

Vô Gia đưa tay che miệng, cười yêu kiều, nói: “Những bé gái lớn tuổi một
chút thì còn có thể mua về dạy dỗ, sau đó mang bán vào kỹ viện. Nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.