ANH HÙNG CA - Trang 155

“Chà chà, với loại người thích nói dối thế này, nô gia phải trừng phạt thế

nào đây nhỉ?” Chung Vô Gia giả bộ suy nghĩ, sau đó khẽ mỉm cười, nói:
“Ta phạt ngươi chơi đùa với bảo bối của ta một lát vậy. Nó thích nhất là trò
quấn người đấy, đảm bảo sẽ có thể nghiền nát từng khúc xương của ngươi,
khiến cho chúng trở nên mềm nhũn.”

Lời của ả vừa dứt, Hóa Xà lập tức quấn chặt thân thể y. Chỉ nghe “rắc”

một tiếng, kèm theo đó là một tiếng kêu la thảm thiết, âm thanh vang lên
đến tận trời xanh. Lại nhìn gã buôn người, chỉ thấy lúc này thân thể hắn đã
trở nên mềm nhũn, xương chân bị Hóa Xà nghiền nát, chẳng khác gì một
đống bùn.

Nghe thấy tiếng gào thét thê thảm đó, Tiểu Trúc bất giác cảm thấy không

đành lòng, nhưng vừa định cất lời khuyên can thì lại chợt nhủ thầm người
này bị như thế là đáng kiếp, không có gì đáng thương xót. Nàng lại nhìn
qua Trần đại thẩm, thấy bà ta đã sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, không ngừng
lùi về phía sau, sợ mục tiêu tiếp theo mà Hóa Xà nhắm đến sẽ là mình.

“Úi chà, gặp lúc đại nạn lâm đầu thì liền bỏ luôn con cái không thèm

quan tâm đến nữa ư?” Chung Vô Gia cười nói, sau đó chợt ôm đứa bé vốn
đang bị mình nhấc trong tay vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nó.
“Thằng bé thật kháu khỉnh, mười mấy năm sau ắt sẽ là một tiểu ca tuấn tú
đây. Chỉ đáng tiếc ngươi lại đầu thai nhầm chỗ, vướng phải một bà mẹ thế
này. Ta nên xử trí ngươi thế nào nhỉ? Chẳng bằng cắt luôn cái của quý đó
của ngươi đi, để rồi xem mẹ ngươi có còn thương yêu ngươi như trước nữa
không?”

Dứt lời, Chung Vô Gia thò tay vào trong tã bọc, lại vén chiếc áo yếm của

đứa bé lên. Nhìn thấy động tác của ả, Trần đại thẩm không kìm được mấp
máy đôi môi, dường như từ trong cổ họng đã bật ra một chữ “không”,
nhưng âm thanh nghe lại nhỏ như muỗi kêu, không để ý thì khó lòng nghe

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.