ANH HÙNG CA - Trang 152

“Úi chà, ngươi nói đến đứa này hả?” Chung Vô Gia dùng phần móng của

ngón út gảy chiếc tã bọc lên, đoạn cười nói: “Để ta xem nào, đứa bé này da
mịn thịt mềm, đúng là đáng yêu, cứ như là được khắc ra từ cùng một khuôn
với đứa chị song sinh của nó vậy.”

Nghe thấy câu này của ả, Tiểu Trúc lập tức hiểu ra, liền cúi đầu nhìn đứa

bé trong lòng mình. Chẳng trách loại vải dùng làm tã bọc cho hai đứa bé lại
hoàn toàn giống nhau, chẳng trách mặt mũi đứa bé này lại giống hệt đứa bé
nàng từng thấy trước quầy bán con rối gấu trúc, hóa ra hai đứa bé ấy lại là
một cặp song sinh.

“Chẳng qua chỉ nhiều hơn một khúc thịt mà thôi, thế mà quý báu hơn

nhiều quá nhỉ!” Chung Vô Gia ngẩng đầu cười vang, thế rồi sắc mặt chợt
trầm xuống, gằn giọng quát hỏi: “Con trai là con ngươi, thế con gái thì
không phải hay sao?”

Câu hỏi này của ả the thé chói tai, hoàn toàn không còn vẻ yêu kiều

trước đó, đồng thời đôi mắt còn trợn trừng, cặp mày nhíu chặt, vẻ giận dữ
đó khiến ả không còn giống một mỹ nhân rắn rết nữa, thay vào đó là hình
ảnh của một con ác quỷ tới từ chốn Địa phủ. Con Hóa Xà ở bên cạnh ả
dường như cũng cảm nhận được điều gì đó, bèn vươn cao người lên, cặp
mắt màu xanh lục trên cái đầu tam giác trắng nhớn nhìn chằm chằm vào
Trần đại thẩm, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới cắn đứt cổ
họng đối phương.

Trần đại thẩm sợ tới nỗi ngồi bệt xuống đất, run rẩy há miệng ra, nhưng

suốt hồi lâu vẫn chẳng nói nổi lời nào.

Đến lúc này, Tiểu Trúc rốt cuộc đã hiểu ra đầu đuôi mọi sự: Hóa ra vị

Trần đại thẩm này sinh được một cặp song sinh trai gái, bà ta coi đứa con
trai như bảo bối, không cho người ta nói xấu nửa câu, nhưng lại đem bán

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.