ANH HÙNG CA - Trang 22

gây hại cho nhân gian, tệ môn mới đến đây trảm yêu trừ ma, trả lại sự bình
yên cho trăm họ.”

“Úi chà, ta nói này tiểu huynh đệ.” Thanh niên áo trắng khẽ mỉm cười,

đoạn dùng cây gậy trúc xanh chỉ vềphía đứa bé mình người đuôi rắn đang
đứng chắn trước mặt Tiểu Trúc, nói: “Các ngươi cần sự yên bình, cố nhiên
không có gì sai cả, nhưng lẽ nào yêu linh ở vùng núi này không cần sự yên
bình hay sao?”

Mộ Tử Chân nhíu chặt đôi mày, buông hai tay xuống, nghiêm túc nói:

“Tiên quân nói vậy sai rồi, tà ma ngoại đạo là thứ mà ai cũng có nghĩa vụ
tiêu diệt. Nếu không phải yêu nghiệt hoành hành, làm hại đến người vô tội,
Thiên Huyền môn có chi lại vô duyên vô cớ đến đây trảm yêu trừ ma?”

Thanh niên áo trắng khẽ lắc đầu, chậm rãi nói: “Thế nào là “yêu nghiệt

hoành hành”? Loài người sống khắp Thần Châu, chẳng phải cũng đi tới đâu
ăn tới đó đấy ư? Tất cả sống trên đời đều mong kiếm miếng cơm ăn, đút
cho đầy bụng, có ai là cao quý hơn ai?”

“Chính phải, chính phải, sư phụ nói rất đúng!” Tiểu Trúc thò đầu ra từ

sau lưng đứa bé trai, làm mặt quỷ với Mộ Tử Chân, sau đó trề môi nói tiếp:
“Nếu cứ dựa theo cái lẽ đó mà tính, lẽ nào đám chim bay trên trời, thú chạy
dưới đất cần phải hợp sức lại mà giết sạch loài người hay sao? Nói gì thì
nói, xét cho cùng, loài người vẫn là những kẻ phàm ăn tục uống nhất, bất
kể là thứ ăn được hay không ăn được cũng đều tìm cách bỏ bụng! Bất kể là
yêu quái, động vật hay là con người, làm gì có ai cao quý hơn ai, dựa vào
cái gì mà chỉ cho phép ngươi giết ta mà không cho phép ta giết ngươi chứ?”

Mộ Tử Chân bất giác sững người, sau đó nhíu chặt đôi mày, giận dữ quát

Tiểu Trúc: “Là một con người mà lại nói ra những lời hoang đường quá
đỗi, ngươi rốt cuộc là cái thứ gì vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.