ANH HÙNG CA - Trang 25

Cô bé trề môi nói: “Chỗ này hoang vu vắng vẻ, còn phủ dày băng tuyết,

biết phải đi đâu để tìm đồ ăn đây? Hơn nữa, sư phụ có sẵn lương thực dự
trữ rồi cơ mà!”

Thanh niên lôi cây gậy trúc xanh vốn cài bên hông ra, đưa lên miệng cắn

một khúc. Sau khi nhai mấy cái, dường như cảm thấy hơi giắt răng, y đột
nhiên búng ngón tay, thân thể lập tức bị bao phủ trong một làn khói trắng
mịt mù. Chờ đến khi khói trắng tan đi hết, đứa bé trai định thần nhìn kĩ, làm
gì còn thấy vị tiên quân anh tuấn bất phàm nào nữa, chỉ còn một con gấu
trúc tròn xoe nửa đen nửa trắng đang ngồi trên nền đất tuyết gặm cây gậy
trúc xanh kia.

Con gấu trúc vừa gặm trúc vừa gục đầu xuống một bên, trông như đang

mơ màng buồn ngủ. Bé gái dường như đã quá quen với việc này, nhẹ nhàng
đưa tay vuốt ve lớp lông mềm mại trên cổ gấu trúc, đồng thời cười nói với
bé trai: “Rắn con ơi rắn con, lông của sư phụ ta vừa mềm vừa ấm áp, ngươi
lại đây ôm một lát là sẽ không còn lạnh nữa đâu.”

Đối mặt với sự nhiệt tình và thân thiện của cô bé, trong lòng bé trai bất

giác trào dâng vô vàn cảm xúc ngổn ngang: Chính loài người đã giết chết
cha mẹ nó, phá hủy động phủ của nó. Vậy nhưng trong khoảnh khắc tính
mạng nó như chỉ mành treo chuông, cũng chính loài người đã ra tay cứu nó.
Nó vốn muốn giếtsạch loài người để trả thù cho cha mẹ, song lúc này lại
không khỏi ngẩn ngơ.

Thấy nó không nói gì, Tiểu Trúc cứ ngỡ là nó xấu hổ, bèn nắm lấy cổ tay

nó, kéo nó đến bên cạnh gấu trúc. Cảm giác ấm áp truyền lại từ bàn tay nhỏ
nhắn, mềm mại đó khiến bé trai bất giác rùng mình, nó đột ngột hất mạnh
tay, đẩy tay cô bé ra, lạnh lùng chất vấn: “Ngươi có biết không, vừa rồi ta
còn muốn giết chết ngươi đấy!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.