ANH HÙNG CA - Trang 26

“Ta biết chứ.” Tiểu Trúc nhìn nó, nở nụ cười rạng rỡ. “Nhưng vừa rồi

ngươi cũng giúp ta chặn kiếm của tên hung dữkia cơ mà, đúng vậy không?”

Cô bé còn ít tuổi, cặp mắt màu hổ phách long lanh cười đến nỗi híp cả

lại, đáng yêu vô cùng. Cô bé lại đưa tay ra, nắm lấy bàn tay đã bị cứa rách
của bé trai, sau đó ghé miệng tới bên cạnh vết thương đáng sợ kia mà hà
hơi cẩn thận, lẩm bẩm nói như đang niệm chú: “Cơnđau, cơn đau, mau bay
đi nào!”

Con gấu trúc lẳng lặng nhìn động tác của hai đứa trẻ, mãi hồi lâu sau mới

rút cây gậy trúc xanh đã bị gặm mất một nửa và còn dính đầy nước bọt từ
trong miệng ra, trỏ về phía bé trai mà lắc qua lắc lại. “Này, nhóc con, đừng
có nhăn nhó như đang bị táo bón thế. Trên đời này có rất nhiều kẻ xấu,
nhưng cũng có rất nhiều người tốt. Giống như yêu quái các ngươi vậy,
không phải là hạng nào cũng có cả đấy ư? Ngươi muốn trả thù thì không
sai, nhưng phạm vi trả thù phải tính toán sao cho hợp lý.”

Đứa bé sững người, không ngờ đối phương lại có thể nhìn thấu tâm tư

của mình. Còn Tiểu Trúc, saukhi nghe thấy những lời đó của sư phụ thì khẽ
gật đầu, nói:”Sư phụ nói rất đúng! Đám người hồ đồ ở liên minh hồđồ đó
chẳng biết phân biệt đúng sai phải trái gì cả, cứthấy yêu quái là giết, rõ ràng
không phải là người tốt. Nhưng ta với sư phụ đều là người tốt mà, rắn con
ngươi có muốn báo thù thì báo, nhưng không thể giết hết tất cảmọi người
được, bằng không ngươi có khác gì tên hung dữ kia đâu!”

Những lời này của cô bé tuy hết sức mộc mạc nhưngchẳng khác nào một

dòng nước suối mát lành chảy vàotrong tim bé trai, khiến trái tim nó như
được gột rửa. Nóngước mắt nhìn Mộ Tử Chân đang bị treo trên cây, thấy
tay đạo sĩ đang hôn mê chẳng khác nào một khúc thịt treo lủng lẳng, nỗi
căm hận bất giác dâng trào, hai bàn tay không kìm được nắm chặt lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.