ANH HÙNG CA - Trang 290

Mây đen phủ kín cả bầu trời, cuồng phong nổi lên dữ dội. Trên đỉnh Kỳ

Sơn, những gốc cổ thụ lung lay ào ào trong gió, lá cây không ngừng rơi
xuống lả tả. Đột nhiên, một tia sét từ trên trời đánh xuống, tựa như một
thanh thần binh rạch ra giữa trời đất một tia sáng chói mắt tột cùng, làm nổi
bật lên bóng người cao lớn đang đứng sừng sững trên đỉnh núi.

Người đó vóc dáng cao lớn, vận một bộ chiến giáp có hoa văn hình rồng,

nơi cầu vai chĩa ra những mũi gai sắc bén, hệt như vuốt rồng.Hắn ta có
khuôn mặt vuông chữ điền, mày rậm mắt to, trên má trái có một vết sẹo
đáng sợ kéo dài từ khóe mắt, tới tận cằm, khiến khuôn mặt toát ra vẻ dữ
dằn tột bậc.

Lúc này, một luồng sáng màu bạc rạch nganh giữa bầu trời, sau đó hạ

ngay xuống đỉnh núi. Chỉ sau nháy mắt,luồng sáng đó đã hóa thành một
bóng người cao gầy, chính là Quy Hải Minh.

Mưa chừng như sắp rơi, sấm sét nổ đì đùng. Giữa những luồng sáng lập

lòe chói mắt, hai bóng người đó cứ đứng đối mặt nhau trên đỉnh núi.

Vị võ tướng cao lớn tráng kiện kia trông như một quả núi thịt, đứng sừng

sững giữa cuồng phong dữ dội, lại càng làm tôn lên vóc dáng gầy guộc của
Quy Hải Minh. Chỉ thấy người kiakhoanh đôi tay to ngang bắp chân người
bình thường lại, hơi nhếch khóe môi để lộ một nụ cười tà dị đến khó mà
miêu tả bằng lời, nói: “Lão tam, ngươi rốt cuộc đã tới rồi.”

Theo sau giọng nói trầm thấp ấy, giữa tầng mây lóe lên những tia chớp

chói lòa, sau đó sấm nổ vang không ngớt, nghe hệt như tiếng trống. Gặp
phải hiện tượng lạ thường ấy, Quy Hải Minh chẳng hề sợ hãi, có điều sắc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.