ANH HÙNG CA - Trang 297

Cơn mưa rào đột ngột đổ xuống khiến bọn họ không kịp trở tay. Vì trong

lòng đang mang tâm sự nên Lục Linh không khỏi đi chậm lại, vừa đúng lúc
ở trên một cây cầu treo bắc qua khe núi thì đột nhiên giữa bầu trời vang lên
một tiếng sấm rền, ngay sau đó đất trời lay chuyển, cây cầu treo đột nhiên
rung động, mấy sợi dây thừng đồng loạt đứt lìa.

Thân thể bỗng dưng nhẹ bẫng, Lục Linh chẳng kịp nghĩ nhiều, vội vàng

vung kích cắm mạnh vào một tấm ván cầu.

Lúc này, cây cầu treo bị đứt lìa thành hai nửa, chia tách Lục Linh và Hồ

Cửu vốn đi phía sau với những người còn lại ra hai bên nam bắc.Gã Hồ
Cửu đó đi ở sau cùng kịp thời chụp lấy một sợ dây thừng, do đó không bị
rơi xuống vực sâu phía dưới.Nhưng tình hình của Lục Linh thì lại rất đáng
lo, cây trường kích đâm thấu qua tấm ván gỗ, nhưng tấm ván ấy đã cũ kĩ
lắm rồi, bên trên bắt đầu xuất hiện vài vết nứt.Càng tệ hơn là những hạt
mưa to như hạt đậu không ngừng rơi xuống ván cầu, nếu Lục Linh định
bám vào thân kích để trèo lên thì ắt sẽ khiến tấm ván vỡ tan, khó tránh khỏi
cảnh bị rơi xuống dòng sông dưới đáy vực.

Nhìn thấy tình cảnh này, Hồ Cửu một tay nắm chặt dây thừng, một tay

đưa về phía Lục Linh. Nhưng chính vào lúc này, cơn mưa như trút không
ngừng rơi xuống mặt hắn, khiến mặt hắn đau rát từng cơn, trong lòng bất
giác nhớ lại ba cái tát không chút nể mặt của Lục Linh. Hồ Cửu sững
người, bàn tay phải đang đưa ra dần nắm lại thành quyền, sau đó rụt lại.

Cái đưa tay rồi rụt về đó của hắn lọt vào mắt Lục Linh, khiến cô ta chấn

động. Cô ta ngàn vạn lần không ngờ được đồng môn sư đệ của mình lại
thấy chết không cứu, nhưng sau cơn kinh ngạc ban đầu, chỉ còn lại sự băng
giá từ tận đáy lòng. Quả đúng là “trông cậy vào heo chó chẳng bằng tự
mình động thủ”, Lục Linh khẽ cười tự giễu, bèn dốc hết sức lực toàn thân,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.