ANH HÙNG CA - Trang 298

định vươn tay ra chụp lấy sợi dây thừng đang không ngừng đung đưa qua
lại…

Bỗng nghe “rắc” một tiếng, miếng ván gỗ kia rốt cuộc không chịu nổi

sức nặng của Lục Linh, vỡ ra thành nhiều mảnh. Tức thì, Lục Linh cùng
với cây bán nguyệt kích trong tay bị rơi xuống vực sâu theo những mảnh gỗ
vụn, sau nháy mắt đã bị sóng nước cuốn đi.

Giữa tiếng sóng lớn cuộn trào, bị dòng nước sông lạnh giá trùm lên

người, Lục Linh cảm thấy lạnh thấu xương.Trong lúc chìm nổi giữa dòng
nước, cô ta khó khăn lắm mới trồi lên được, nhưng rất nhanh đã lại bị một
con sóng nhấn xuống đáy sông.Trong tầm mắt đã bị dòng nước làm cho
méo mó, cô ta nhìn thấy một bóng người màu trắng. Giữa cơn mơ màng,
Lục Linh thấy bóng người ung dung tự tại như một con giao long trong
dòng nước, chậm rãi tiến về phía cô ta.

Một tiếng “ui chao” lảnh lót vang lên, đó chính là âm thanh cuối cùng

mà Lục Linh nghe được trước khi mất đi y thức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.