ANH HÙNG CA - Trang 317

Nhìn dáng đi đã có phần hơi khó khăn của nàng ta, Tiểu Trúc vội vàng

xuatay cười nói: “Bọn muội xin phép không làm phiền nữa. Ngôn tỷ tỷ,
ngoài này gió lớn, tỷ mau vào trong nhà nghỉ ngơi đi! Chờ sau khi đứa bé
ra đời, bọn muội sẽ quay lại đây thăm vợ chồng tỷ.”

Dứt lời, ba người không nán lại thêm nữa, nhanh chóng rời đi.

Thế nhưng, bọn họ không ngờ được rằng Quy Hải Minh vừa mới chia

tay với bọn họ trước đó không lâu lúc này lại đang đứng trên đỉnh cao nhất
của núi Đoạn Vân, trong tay cầm chắc Bàn Long thương, tựa như một bức
tượng lạnh lùng đứng sừng sững trên đỉnh núi, lẳng lặng nhìn theo bóng
dáng đang rời đi của ba người.

Từng làn gió núi lạnh căm không ngừng thổi lại, tấm rèm da thú treo ở

cửa hang bất giác bị vén lên một chút. Qua khe hở nhỏ bé đó, chỉ thấy hang
động này tuy đơn sơ nhưng mọi thứ đều được sắp xếp chỉnh tề. Ở một góc
của hang động có một chiếc bếp nhỏ được dựng lên từ những khối đá xanh,
bên trên có đặt một chiếc hũ sứ, ngọn lửa phía dưới không ngừng nổ lốp
bốp, tỏa ra nhiệt độ ấm áp. Thuốc trong hũ đã sôi sùng sục, hơi nóng bốc
lên nghi ngút, tựa như một dải lụa mềm thoắt ẩn thoắt hiện, lẩn quất mãi
không tan trong hang đá nhỏ bé.

Tấm da thô sơ treo nơi cửa hang kia chẳng khác nào một điểm giao tiếp

giữa hai thế giới, bên ngoài hành lang thì gió lạnh rít gào, còn trong hang
lại tột cùng ấm áp.

Tiêu Hành Chi ngồi xổm bên ngọn lửa, đang cẩn thận sắc thuốc bồi bổ

thân thể cho thê tử. Ngôn Nhược Thi thấy trán y rỉ mồ hôi nhưng vẻ mặt
vẫn hết sức chăm chú, bèn chậm rãi bước tới, xắn tay áo lên nhẹ nhàng lau
mồ hôi giúp y. Phát hiện ra hành động của nàng, người thanh niên vốn
không giỏi nói năng ấy khẽ nhích khóe môi, nở một nụ cười dịu dàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.