ANH HÙNG CA - Trang 319

mấy cái, dịu giọng nói: “Nhược Thi, ta với ân công có chuyện quan trọng
cần bàn, nàng cứ ở trong này nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Nhớ đừng ra ngoài đấy,
được không?”

Nghe y nói thế, thân hình Ngôn Nhược Thi bất giác hơi run rẩy. Đột

nhiên, nàng nhớ tới lời dặn dò của mẫu thân hồi nhỏ: “Thi Thi, hãy hứa với
mẹ, đừng nhìn nhé!”

Sau khi nói với nàng câu đó, mẫu thân nàng đã vĩnh viễn ra đi, nàng

thậm chí còn chẳng được nhìn mặt mẫu thân lần cuối. Lời lẽ của phu quân
hiện giờ khiến nàng cảm thấy hết sức bất an, bèn nắm chặt lấy bàn tay rắn
rỏi của Tiêu Hành Chi.

Nhìn ra vẻ căng thẳng của nàng, Tiêu Hành Chi chậm rãi lắc đầu, dặn dò

một câu “không sao đâu”, sau đó nhẹ nhàng tách những ngón tay đang nắm
chặt tay mình của nàng ra, cất bước đi về phía Quy Hải Minh, đưa tay ra
dấu “mời” đối phương. Quy Hải Minh khẽ gật đầu, ánh mắt trở nên ảm
đạm, thế rồi hai người một trước một sau đi ra khỏi hang động. Tiêu Hành
Chi che tấm rèm da thú lại cẩn thận, không để gió lạnh lọt vào trong hang,
sau đó mới dẫn Quy Hải Minh đi vòng tới một chỗ cách đó khá xa, hạ thấp
giọng hỏi: “Các hạ tới đây là vì Phong Lăng giác ư?”

“Đúng vậy.”Quy Hải Minh hờ hững đáp.

Tiêu Hành Chi cười gượng một tiếng, nói: “Sừng của Phi Liêm, rụng là

tất chết. Mạng của Tiêu Hành Chi ta là do các hạ cứu, nếu là lúc bình
thường, ta trả lại tính mạng này cho các hạ cũng đâu có hề gì! Nhưng giờ
đây vợ ta sắp lâm bồn, ta tuyệt đối không thể khoanh tay chờ chết được!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.