ANH HÙNG CA - Trang 318

Ngôn Nhược Thi cũng mỉm cười đáp lại, sau đó đưa tay đỡ bụng, cẩn thận
ngồi xuống bên cạnh phu quân, tựa đầu lên bờ vai vững chãi của y, khẽ
cười nói: “Quãng thời gian trước cứ phải bôn ba chạy trốn suốt, chúng ta
hãy còn chưa kịp nghĩ xem nên đặt tên con là gì. Bây giờ nhờ có tiên quân
giúp đỡ, chúng ta rốt cuộc cũng đã có được một chỗ ở yên lành, Tiêu Lang,
theo chàng thì chúng ta nên đặt tên gì cho con đây?”

Tiêu Hành Chi đưa tay tới ôm thê tử vào lòng, sau khi trầm ngâm một lát

bèn cười nói: “Nếu là con trai, hãy đặt tên là Thủ An, còn nếu là con gái thì
gọi là Ngôn An, trong tên có chữ An như thế, mong là sau này đứa bé sẽ
vĩnh viễn được bình an.”

Ngôn Nhược Thi nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, vừa định mỉm cười tiếp

lời thì chợt có một làn gió lạnh căm thổi vào trong hang, khiến ngọn lửa lay
động không ngừng. Hai người bọn họ ngạc nhiên nhìn qua phía cửa hang,
chỉ thấy tại nơi đó đang đứng sừng sững một bóng người cao gầy, tay cầm
trường thương màu bạc, sắc mặt lạnh tựa băng sương.

Hai người thoáng ngây ra, thế rồi Ngôn Nhược Thi lập tức thẹn thùng

ngồi thẳng người dậy, đỏ mặt nói: “Hóa ra là ân công. Mới rồi Mặc Bạch
tiên quân và Nguyệt cô nương cũng có tới đây, lẽ nào ân công và bọn họ bị
lạc nhau ư?”

Quy Hải Minh lạnh lùng nhìn lướt qua khung cảnh trước mặt, thu hết

những sự bố trí đơn giản nhưng ấm áp trong hang động vào nơi đáy mắt.
Một tia buồn bã thoáng qua, y hít sâu một hơi, lạnh lùng nói ra ba chữ:
“Phong Lăng giác.”

Ngôn Nhược Thi không nghe ra thâm ý bên trong, chỉ biết nghi hoặc

nhìn qua phía phu quân bên cạnh. Tiêu Hành Chi sắc mặt cứng đờ, song chỉ
sau nháy mắt đã điều chỉnh lại như cũ, rồi y khẽ vỗ lên mu bàn tay thê tử

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.